Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 12: anh ấy thích hôn




Do đeo một "mớ tiền" trên cổ nên tôi cứ chốc lại đưa tay kiểm tra một lần. Chuỗi vòng mà có mệnh hệ gì chắc tôi đền không nổi. Dù tôi biết Tôn Hưng sẽ không bắt đền tôi đâu.

Vậy mà người sẽ là chồng tôi ở bên lại cười rất vô tư.

- Đừng căng thẳng, sau này em còn đeo những thứ xa xỉ hơn nhiều.

Không căng thẳng làm sao được, tôi nhăn nhó, thận trọng đưa ra đề nghị.

- Hay là lần sau cứ dùng trang sức vàng hay bạc thôi. Em hậu đậu lắm, nhỡ hỏng sẽ rất tiếc. Vàng bạc dễ kiếm chứ phỉ thủy khó tìm.

Tôn Hưng khá kiệm lời, anh ấy không nói nhiều mà nhướng mắt ra xa nhìn những người có mặt tại triển lãm. Tôi cũng nheo mắt nhìn theo, và tự hiểu đôi phần.

Phụ nữ nơi này hiếm ai đeo vàng, mà họ đeo ngọc, kim cương nhiều hơn. Tôi trầm ngâm nhìn sang người bên cạnh, quả nhiên để sánh vai cùng anh ấy thì tôi phải học hỏi chiêm nghiệm dài dài.

Thế giới của chúng tôi khác nhau, và tôi đang cố gắng học hỏi, thích nghi trong một thế giới mới do Tôn Hưng tạo dựng.

- Nếu em thường xuyên theo dõi, đọc tin tức của giới siêu giàu, em sẽ phát hiện ra những người phụ nữ giàu có thực sự thường không đeo vàng khi tham gia các sự kiện trang trọng. Nguyên nhân rất đơn giản, em có biết là gì không ?

- Vàng thì phổ thông quá. Đá quý cao cấp mới phù hợp với đẳng cấp của họ.

- Một phần thôi. Những người thực sự giàu có thường không muốn người khác đoán được giá trị của những món đồ họ đang mang trên người. Em thấy đấy, túi xách hàng hiệu, váy áo của các hãng thường có giá cố định và công khai. Vàng thì em có thể dễ dàng ước lượng được giá trị dựa trên trọng lượng cho nên chúng rất dễ đoán. Những sự kiện như này không chỉ có cánh báo giới luôn trực chờ đăng bài, mà có cả những người bạn xã giao và đối thủ doanh nghiệp. Sẽ không ai muốn đối phương đoán được tiềm lực kinh tế của mình đang đến đâu. Họ sẽ dùng những trang sức đặc biệt để thể hiện vẻ đẹp bí ẩn của mình. Vàng thì có giá, ngọc thì vô giá. Ngọc ở đây chính là phỉ thúy, ngọc lục bảo, ngọc hòa điền...

Tôi biết đây không phải quan điểm của tất cả người giàu, nhưng Tôn Hưng nói đúng. Tôi là vợ anh ấy, tương lai là Tôn phu nhân, mỗi thứ tôi mang trên người không chỉ làm đẹp cho bản thân mà còn thể hiện quyền lực, tiền tài, địa vị của gia đình, đặc biệt là chồng tôi.

***



Tôi cùng Tôn Hưng đi xem các khối đá và tác phẩm nghệ thuật trong khán phòng rộng lớn. Tới chỗ một bộ trang sức quý hiếm được đặt trang trọng trong lồng kính, tôi bị thu hút liền đứng lại xem.

Bên dưới đề một câu:

"Nhân hữu ngọc tất thanh".

Ý nói ngọc trong nhà tất hưng vượng, người mang ngọc bên mình tất thành công. Đọc xong câu này tôi ngẫm lại thì thấy chẳng sai vào đâu được. Bởi vì từ xa xưa ngọc đã gắn liền với biểu tượng của quyền lực, giàu có và vương giả, thường được dùng cho các bậc đế vương với mục đích là khảm lên vương miện hoặc chế tác trang sức. Bởi vì độ quý hiếm nên từ xa xưa người bình thường khó ai có thể sở hữu được ngọc, phải là những bậc anh tài được vua chúa trọng dụng, có công với đất nước thì mới được ban thưởng.

Nói về nguồn gốc, ngọc là những khoáng vật được kết tinh trong lòng đất với áp suất và nhiệt độ cao nên sở hữu một nguồn năng lượng vô cùng lớn, được xem là linh hồn của lửa và đất mẹ. Ngoài ra khi trải qua bàn tay của người mài dũa, ngọc còn đạt được 3 tầng năng lượng liên thông. Theo đạo giáo, đó được gọi là thiên- địa- nhân. Khi đeo ngọc, do tác động của khoáng chất vi lượng, đặc biệt vào da và các khí mạch nên ngọc sẽ giúp cải thiện về sức khỏe và vận khí tốt hơn. Phụ nữ phương Đông cực kỳ coi trọng ngọc quý, dùng là của hồi môn hoặc vật gia truyền.

Tôn Hưng nói khi anh ấy bắt đầu dư giả đã mua ngọc. Nếu một ngày khó khăn hay thất bại có thể dùng nó để vực dậy sự nghiệp.

Tôi chăm chú lắng nghe, tự nhiên thấy chồng mình có gu, có sang, có tầm nhìn. Não cũng nảy số nhắc nhở không thể để cực phẩm này rơi vào tay người phụ nữ khác.

Đấy, tưởng có được Tôn Hưng dễ dàng mà không hề dễ dàng.

...

Bất ngờ khán phòng tắt đèn, mọi ánh sáng dồn lại một nơi.

Đó là chỗ trưng bày một cục phôi gì đó được trùm kín bằng vải nhung tối màu. Sau tất cả tò mò là tiếng trầm trồ xuýt xoa của đông đảo người xem.

Đó là cục phôi phỉ thúy băng chủng hoa tuyết.

- Hoa tuyết là điểm ăn tiền, ít quá không đẹp, nhiều quá không tốt.



Tôi không thực sự rành và hiểu hết giá trị của cục phôi trước mắt, nhưng hoàn toàn chìm đắm vì vẻ đẹp lần đầu tiên được chứng kiến trong đời.

Giàu có thích thật, có thể chiêm ngưỡng những thứ đẹp đẽ tới nao lòng. Như những bông tuyết lơ lửng trên nền đá trong.

Tôi đột nhiên bị đóng băng, khi Tôn Hưng đặt tay lên lưng mình. Mùi hương của anh len lỏi qua cánh mũi, tay anh thận trọng lướt dọc sống lưng như đang mời mọc. Mà tôi thì không dám nhúc nhích sợ bị người xung quanh phát hiện. Cuộc xem triển lãm cũng theo đó mà bị gián đoạn.

Chưa kịp nói gì, Tôn Hưng đã khóa môi tôi một cách dịu dàng và mê đắm. Tôi chới với, rồi bám vào eo anh để đứng vững hơn.

Với Dịch Lâm, tôi đã từng hôn, nhưng kiểu giữa chốn đông người, trong bóng tối mờ ảo thế này thì chưa bao giờ.

Tôn Hưng hôn chậm rãi thôi cũng khiến tôi chìm đắm. Tôi bị cảm xúc đê mê dẫn dắt tới nỗi run lên trong vòng tay anh ấy, còn quên cả sợ sệt mà ngẩng lên đón nhận sự mơn trớn nhẹ nhàng.

Dần dần anh ấy đòi hỏi nhiều hơn, tôi cảm thấy người mình nóng bừng.

Giây phút tôi chuẩn bị mất hết cảnh giác và quên đi chút lý trí cuối cùng, thì Tôn Hưng đột ngột buông tôi ra. Ngón tay anh nghịch ngợm sau gáy tôi làm tôi ngơ ngác thẫn thờ.

- Xin lỗi em, anh không thể cưỡng lại được.

Ngay lúc này ánh đèn sáng trở lại, Tôn Hưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu, giống như chuyện thân mật lén lút khi nãy chưa hề tồn tại.

Tôi xấu hổ liếm môi, đáng lẽ tôi phải đẩy anh ấy ra thay vì để anh ấy thao túng mình. Làm thế nào mà Tôn Hưng có thể phá vỡ tuyến phòng thủ kiên cố của tôi một cách chớp nhoáng như vậy. Tôi vốn là người cứng nhắc, Dịch Lâm trước kia muốn hôn tôi còn phải xin phép trước cơ mà. Thế nhưng Tôn Hưng tự nhiên, tùy ý hôn tôi hết lần này đến lần khác, lần nào cũng ở chốn không hề riêng tư.

Đi triển lãm mà cỡ này, lúc chỉ có hai chúng tôi trên giường ngủ thì sẽ cỡ nào?

Nghĩ thoáng qua thôi tôi cũng rùng mình rồi.