Quy Lai (Trở Về)

Chương 137: Uy hiếp




Nhìn thấy Tiết Tử Ngang cùng Triệu Ngu xuất hiện, Lăng Kiến Uyên hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa: “Xem ra là Triệu tiểu thư không muốn nói chuyện riêng với tôi?”

Tiết Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngu: “Tôi là bạn trai của cô ấy, theo lý nên đi cùng cô ấy, chuyện của cô ấy và em trai anh chỉ là gạo xưa thóc cũ tôi đã sớm biết, Lăng tổng có gì muốn nói thì cứ thẳng thắn đi.”

Lăng Kiến Uyên cúi đầu cười cười: “Tiết tổng cũng đừng trách tôi không khách khí, chuyện tôi muốn nói có thể sẽ khiến anh không thoải mái.”

Tiết Tử Ngang cũng cười: “Chuyện này không cần Lăng tổng quan tâm.”

Lăng Kiến Uyên từ từ uống ngụm trà rồi mới mở di động tìm một bức ảnh xong đưa đến trước mặt Triệu Ngu: “Bức ảnh này hẳn là Triệu tiểu thư vẫn còn nhớ rõ được chụp khi nào.”

Triệu Ngu cúi đầu nhìn nhìn, trêи ảnh chụp là góc nghiêng khuôn mặt cô, từ góc độ đó có thể thấy hẳn là chụp lén, hơn nữa người đứng bên cạnh cô là Trang Diệp.

Lăng Kiến Uyên nói: “6 năm trước tôi phát hiện bức ảnh này ở trong di động của em trai mình, tôi liền biết tên nhóc ngốc nghếch đó rốt cuộc cũng đã lớn, hiểu được tình yêu nam nữ là thế nào, đáng tiếc tên nhóc đó yêu ai không yêu, lại đi yêu bạn gái của bạn thân mình.”

Ánh mắt Tiết Tử Ngang vẫn luôn dừng lại trêи màn hình di động, trong ảnh chụp không rõ Triệu Ngu cùng Trang Diệp đang nói chuyện gì, nhưng khuôn mặt cả hai người đều phấp phới gió xuân, ý cười dạt dào vô cùng hoà hợp, thậm chí Trang Diệp còn đặt tay lên eo Triệu Ngu, nhìn qua vô cùng thân mật.

Đúng thật là nhìn rất chướng mắt. Bất động thanh sắc mà bĩu môi, anh dứt khoát không thèm nhìn nữa.

Lăng Kiến Uyên nói: “Thực ra ở cái tuổi đó, thất tình hay yêu đơn phương đều là chuyện rất bình thường, thanh niên ấy à, phải trải qua thất bại thì mới có thể trưởng thành, chuyện này đối với tên nhóc đó cũng là chuyện tốt, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng…”

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía Triệu Ngu với ánh mắt càng thêm sâu xa: “Em trai của tôi, tôi hiểu nhất, nếu cô và Trang Diệp vẫn còn đang yêu đương, thì tên nhóc đó chắc chắn sẽ lẳng lặng đứng từ xa ngắm nhìn hai người, không có khả năng làm ra chuyện như 4 năm trước.”

Rõ ràng trêи mặt hắn ta vẫn luôn mang theo nụ cười bình dị gần gũi, nhưng Triệu Ngu cảm giác được ánh mắt hắn ta rất sắc bén.

Cô không phủ nhận mà mỉm cười: “Vậy thì sao? Lăng tổng muốn tính sổ với tôi sao?”

Lăng Kiến Uyên lắc đầu: “Lúc trước nếu đã lựa chọn không vạch trần nó và đồng ý với nó sẽ không làm khó cô, thì chuyện kia cũng liền cho qua, tôi sẽ không so đo, bao gồm cả chuyện lần trước Tiết tổng mang cô tham gia yến hội chạm mặt phải tôi, biết cô đang ở Đông Hải tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện vạch trần cô, đáng tiếc hiện tại…”

Ý cười trêи mặt dần dần biến mất, hắn nhìn thẳng vào Triệu Ngu: “Cô biết lần trước nó giúp cô làm sáng tỏ chuyện sao chép có ý nghĩa gì không?”

Thấy cô không lên tiếng, Lăng Kiến Uyên lấy lại điện thoại, thong thả ung dung lướt màn hình rồi chậm rãi nói: “Cho cô 3 ngày, hoàn toàn biến mất khỏi Đông Hải.”

Giọng điệu hờ hững thờ ơ, không chút để ý, thậm chí tầm mắt của hắn cũng không dừng quá lâu ở trêи người Triệu Ngu nhưng sự uy hϊế͙p͙ lại toát lên rất rõ ràng.

Tiết Tử Ngang đang muốn mở miệng, liền lại nghe thấy một thanh âm truyền đến: “Chuyện này hình như Tiết tổng không có quyền lên tiếng, đường đường là tập đoàn Hoa Xán, chỉ vì một phiền toái nhỏ lại phải nhờ phụ nữ dùng nhan sắc để giải quyết, loại việc này nếu bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người trong giới nhạo báng.”

Trong lúc nhất thời, Tiết Tử Ngang bị Lăng Kiến Uyên nói đến á khẩu, không mở miệng được lời nào.

Triệu Ngu cười cười: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Tôi đây cũng chỉ có thể mời nhà họ Trang đến xử lý chuyện này, đúng lúc tôi cũng rất muốn biết, Triệu tiểu thư và nhà họ Trang đến tột cùng có ân oán gì, vì sao cô lại muốn làm việc ở Hoa Xán. Tôi nhớ rõ Triệu tiểu thư cũng không phải người theo học chuyên ngành liên quan đến trang sức đá quý, trong nước nhiều công ty như vậy tại sao cô lại cố tình vào Hoa Xán, và còn trở thành bạn gái Tiết tổng?”

Triệu Ngu đương nhiên tin Lăng Kiến Uyên nói được thì nhất định làm được. Lúc trước hắn không vạch trần cô là bởi vì không ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Lăng, hiện giờ có liên quan đến lợi ích nên Lăng Kiến Vi có cầu xin cũng chưa chắc giải quyết được.

“Được thôi.” Cô cũng dứt khoát trả lời: “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét.”

“Tôi đây chờ Triệu tiểu thư hồi đáp.” Lăng Kiến Uyên nhìn cô và quơ quơ di động, đứng dậy đang muốn rời đi thì cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.

Lăng Kiến Vi thở hồng hộc chạy vào, còn chưa thấy rõ người ngồi trêи sofa đã liền vội vã mở miệng: “Anh, là do em muốn làm sáng tỏ chứ không hề liên quan đến cô ấy.”

Nói xong anh mới phát hiện bên người Triệu Ngu còn có Tiết Tử Ngang, hơn nữa anh còn thấy Tiết Tử Ngang cố ý ôm eo Triệu Ngu, trong ánh mắt Tiết Tử Ngang còn mang theo sự phòng bị.

Lăng Kiến Uyên có chút tức giận: “Ai cho em tới đây? Bị nhốt rồi mà vẫn dám ra ngoài?”

Lặng lẽ nhìn Triệu Ngu, Lăng Kiến Vi ngập ngừng nói: “Dù sao chuyện đó cũng không liên quan đến cô ấy, anh đừng gây phiền toái cho cô ấy, anh muốn phạt em thì cứ việc phạt.”

Nhìn hai người trêи sofa ân ái như vậy, Lăng Kiến Uyên bị em trai mình chọc cười: “Nói em ngốc thì ra đúng là em ngốc thật.”

Lăng Kiến Vi cúi đầu, không lên tiếng.

Chờ Lăng Kiến Vi bị Lăng Kiến Uyên mạnh mẽ túm đi, Tiết Tử Ngang mới dựa vào sofa, âm dương quái khí nói: “Đây là người đàn ông mà 4 năm trước em ngủ chung? Thật đúng là lớn lên cũng chẳng ra sao.”

Triệu Ngu mặc kệ giọng điệu chua lòm của Tiết Tử Ngang, cô cầm túi xách rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lời nói của Lăng Kiến Uyên đối với cô rất có lực uy hϊế͙p͙, hiện tại cô không sợ phải một mình chiến đấu vì còn nhà họ Tiết và Thương Lục, nhưng đây không phải là thời cơ tốt để ngả bài với nhà họ Trang, nếu làm to chuyện bây giờ thì mọi nỗ lức của cô bên phía Hứa Thừa Ngôn coi như mất trắng.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang ôm vai cô: “Đừng sợ, anh giúp em nghĩ cách.”

Lúc Tiết Tử Ngang chạy đến công ty, Tiết Trạm vẫn còn tăng ca ở văn phòng, nhìn Tiết Tử Ngang đẩy cửa bước vào, Tiết Trạm có chút sửng sốt.

Tiết Tử Ngang ngồi xuống đối diện với Tiết Trạm, mặt không cảm xúc nói: “Lăng Kiến Uyên uy hϊế͙p͙ Triệu Ngu, ép cô ấy rời khỏi Đông Hải, bằng không sẽ nói với nhà họ Trang, chú nhỏ có cách nào không?”

Tiết Trạm không đáp, chỉ tiếp tục nhìn Tiết Tử Ngang.

Tiết Tử Ngang bị Tiết Trạm nhìn đến nỗi không được tự nhiên, lạnh lùng trừng mắt với Tiết Trạm một cái: “Đừng cho là cháu đã tha thứ cho chú, chuyện của cha cháu, đoạt lấy người phụ nữ của cháu, cháu vẫn còn chưa tính rõ với chú, cô ấy hiện tại rất vội, cơm chiều cũng chưa ăn kịp, chú mau nghĩ cách đi.”

Tiết Trạm cười nhẹ một tiếng, sâu kín nói: “Sao cháu không tự mình nghĩ ra?”

“Cháu…” Tiết Tử Ngang nhất thời nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh nửa ngày mới xoay đầu: “Đầu óc của cháu không bằng chú được chưa?”

“Không phải đầu óc cháu không bằng chú, là do cháu lười biếng, bị cưng chiều đến hư.” Tiết Trạm ném văn kiện trước mặt mình tới trước mặt Tiết Tử Ngang: “Trước 12 giờ phải xem xong mấy thứ này, viết báo cáo kỹ càng tỉ mỉ đưa cho chú.”

“Chú…”

Tiết Tử Ngang mới vừa mở miệng thì liền bị Tiết Trạm cắt ngang: “Nếu không cố gắng thì cháu dựa vào cái gì để giúp cô ấy báo thù? Hay là lại uống rượu rồi đi đánh nhau? Đã 26 tuổi rồi còn không muốn làm nên trò trống gì sao?”

Tiếp tục căm giận trừng mắt nhìn Tiết Trạm một cái, Tiết Tử Ngang cầm lấy văn kiện trêи bàn rồi đứng dậy đi đến văn phòng kế bên.