Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 528: Nữ nhân này vì muốn tranh sủng




Bạch trắc phi dịu dàng nói:

- Thiếp thân nghe nói thọ yến năm nay của Thái Hậu tổ chức rất long trọng. Đến

lúc đó không chỉ người trong hoàng thất chúng ta, mà còn có cả văn võ bá quan

cùng với sứ thần các nước cũng sẽ đến để chúc mừng. Nếu chỉ có đánh đàn thì

quá mức đơn điệu. Thiếp thân cảm thấy cần tìm thêm vài người để cùng nhau

hợp tấu, chẳng phải là sẽ tốt hơn sao?

Cảnh trắc phi:

- Hợp tấu cũng được. Nhưng thiếp thân không muốn Tiêu trắc phi tham gia.

Bạch trắc phi che miệng cười khẽ:

- Vì sao? Ta cảm thấy Tiêu trắc phi thổi kèn bầu rất dễ nghe a! Lần trước trong

yến tiệc trung thu, ngay cả Hoàng Thượng cũng chính miệng khen ngợi Tiêu trắc

phi thổi kèn bầu rất hay!

Cảnh trắc phi biết, nữ nhân này chính là cố ý lấy Tiêu trắc phi ra để xỏ xiên nàng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng vẫn không có cách nào phản bác. Chỉ có thể

nén giận nói:

- Kèn bầu của Tiêu trắc phi chính xác là thổi rất hay. Nhưng trong trường hợp

này thật sự là không thích hợp để thổi kèn bầu. Vẫn mong Thái Tử điện hạ suy

xét lại.

Chủ đề lại bị đẩy về trên người Thái tử.

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:

- Các ngươi cố ý chạy tới tìm ta, chính là vì chút chuyện nhỏ nhặt này?

Cảnh trắc phi vội vàng nói:

- Hoàng Thượng rất coi trọng thọ yến lần này. Nên thiếp thân cũng không dám tự

ý quyết định, chỉ có thể cả gan đến xin ý kiến của điện hạ.

Bạch trắc phi cũng nói:

- Thiếp thân dù sao cũng chỉ là một nữ tử, gặp phải loại chuyện quan trọng như

thế này, thật sự là không dám tự quyết định. Mong được điện hạ chỉ điểm.

Lạc Thanh Hàn:

- Nếu mâu thuẫn của các ngươi xuất phát từ Tiêu trắc phi, vậy thì hãy để Tiêu

trắc phi tự mình quyết định đi!

Hắn bảo Thường công công gọi Tiêu trắc phi tới.

Tiêu Hề Hề lúc này vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút choáng váng, nghe

được Thái tử muốn gặp mình, nàng liền mơ màng đi ra cửa.

Nàng vừa bước chân vào thiên điện, nhìn thấy Bạch trắc phi cùng Cảnh trắc phi

vẫn còn ở đó thì có hơi bất ngờ.

- Hai vị tỷ tỷ sao còn ở đây?

Nàng còn tưởng rằng hai người này nói xong chuyện liền rời đi rồi.

Lạc Thanh Hàn thấy trên má phải của nàng dính vài sợi tóc, liền đưa tay vén tóc

ra sau tai giúp nàng.

Động tác thành thạo tự nhiên, giống như đã làm rất nhiều lần, có 1 loại cảm giác

thân mật khó diển tả.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi đều là tràn đầy

ghen tị.

Nhất là Bạch trắc phi, nàng tức tối không thôi, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo,

hận không thể đem Tiêu trắc phi vào thay thế.

Lạc Thanh Hàn thấp giọng đem tranh chấp giữa Bạch trắc phi cùng Cảnh trắc phi

đại khái nói lại 1 lần.

- Chuyện này tùy nàng quyết định!

Thái tử vậy mà thật sự đem quyền quyết định giao cho Tiêu Hề Hề.

Loại đối đãi bình đẳng này chỉ giữa vợ chồng với nhau mới có. Càng làm cho

Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi trong lòng sinh ra cảm giác thật không công bằng.

Rõ ràng đều là trắc phi, dựa vào cái gì mà Thái tử lại đối xử đặc biệt với Tiêu trắc

phi đến vậy?

Chẳng lẽ là Thái tử thật sự định để cho Tiêu trắc phi lên làm Thái tử phi sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi khi nhìn về phía Tiêu

trắc phi càng thêm ác ý.

Tiêu Hề Hề không chút do dự nói:

- Lần trước trung thu gia yến tất cả đều là người trong nhà, thiếp thân có lên

trình diễn tiết mục cũng không sao, cứ coi như góp vui với họ hàng. Nhưng thọ

yến lần này còn mời rất nhiều người ngoài đến tham gia. Thiếp thân cảm thấy

không xuất đầu lộ diện sẽ tốt hơn. Dù sao trong cung cũng nuôi không ít nhạc

công với vũ cơ, có bọn họ biểu diễn là đủ rồi. Nếu thật sự không được, thì có thể

xuất cung đi tìm các gánh hát hoặc gánh xiếc. Thiếp thân không nhất thiết phải

đi tranh giành mối làm ăn với họ.

Người nói vô tình, người nghe cố ý.

Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi đều cảm thấy lời này của Tiêu trắc phi là cố ý

trào phúng các nàng. Thân là trắc phi của Thái Tử, lại còn muốn cướp việc làm

của con hát, còn phải rẻ mạt tới mức nào chứ?

2 người đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Bạch trắc phi run giọng nói:

- Nếu muội muội không muốn đóng góp tiết mục thì cứ nói thẳng, không cần

dùng những lời nói như vậy để chèn ép bọn ta.

Cảnh trắc phi giống như là chịu phải ủy khuất rất lớn, nàng cắn môi, ẩn nhẫn nói:

- Bọn ta cũng không phải cố ý muốn được nổi bật. Bọn ta chỉ là muốn mượn cơ

hội này góp 1 phần sức lực cho thọ yến của Thái Hậu mà thôi. Muội muội không

muốn hỗ trợ, bọn ta còn chưa nói tới, muội còn đem bọn ta ra so sánh với con

hát. Sao muội lại có thể nhẫn tâm đi giày xéo người khác như vậy?

Tiêu Hề Hề bị các nàng làm cho chẳng hiểu ra sao, bèn cố gắng giải thích:

- Ta không có ý chế giễu các tỷ a! Hơn nữa, ta cũng không có thành kiến gì đối

với con hát. Người ta là tự dựa vào tài nghệ để kím cơm, sống đến đường đường

chính chính, có cái gì mà để giễu cợt?

Bản thân nàng là một con cá ướp muối, cũng chỉ biết ăn rồi nằm yên chờ chết.

Làm sao nàng có đủ mặt mũi mà ghét bỏ những người chuyên tâm dựa vào tay

nghề để sinh nhai?

Sắc mặt của Cảnh trắc phi càng khó coi hơn:

- Lời này của ngươi là đang chê cười bọn ta ngay cả một con hát cũng không

bằng sao?

Đôi mắt đẹp của Bạch trắc phi rưng rưng, cơ thể nhỏ bé yếu đuối như đoá sen

trắng lung lay trong gió:

- Thì ra trong mắt Tiêu muội muội, bọn ta thậm chí cũng không bằng 1 con hát

hèn mọn!

Tiêu Hề Hề gãi đầu, chuyện này sao lại càng tô càng đen vậy?

Nàng thật sự là không biết nên giải thích thế nào:

- Nói thật lòng thì, ta cảm thấy mình mới không bằng con hát. Dù sao thì người

ta cũng có thể tự dựa vào tài năng để nuôi sống bản thân, mà ta lại chỉ có thể dựa

vào người khác mà sống. Người ta là cây bách, cây tùng độc lập tự cường, mà ta

chỉ là 1 cái dây tầm xuân sống bám vào người khác. Nếu ta không gặp được Thái

Tử điện hạ, sợ là ta ngay cả một bữa cơm no cũng không có, nói không chừng lúc

này còn phải đang xin ăn ở cái xó xỉnh nào đó nữa.

Nói đến đây, Tiêu Hề Hề kéo tay Thái Tử nắm chặt, mắt hạnh sáng lấp lánh, ánh

mắt vô cùng chân thành tha thiết:

- Gặp được chàng, là may mắn lớn nhất trong đời thiếp.

Lạc Thanh Hàn:....

Cảnh trắc phi:....

Bạch trắc phi:...

Nữ nhân này, thật không biết xấu hổ! Những lời buồn nôn như vậy mà cũng dám

nói ra, không thấy ghê tởm sao?

Trên thực tế, Thái Tử chẳng những không thấy ghê tởm, thậm chí còn cảm thấy

trong lòng có chút ngọt ngào.

Hắn thản nhiên nói:

- Có những lời, giữ ở trong lòng là được rồi. Không nhất thiết phải nói ra!

Tiêu Hề Hề:

- Không! Thiếp thân chính là muốn nói ra. Thiếp thân thật sự rất may mắn mới

có thể gặp được chàng. Chỉ cần thiếp thân nhìn thấy chàng, bất kể là tâm tình

thiếp thân có tệ đến đâu, cũng cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp lên thôi, và

đều có thể tươi cười đối mặt.

Cảnh trắc phi cùng Bạch trắc phi thật sự là nhìn không nổi nữa.

Nữ nhân này vì muốn tranh sủng, thật sự là lời gì cũng dám nói ra. Quả thực

không biết xấu hổ!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Thái Tử lại còn tỏ ra rất thích thú.

Hình ảnh này thật sự là quá kích thích người khác rồi!

Cảnh trắc phi sợ rằng nếu còn tiếp tục ở lại đây, e là nàng sẽ phải nôn ra hết bữa

tối hôm qua.

Nàng vội vàng tìm cớ cáo lui.

Bạch trắc phi không muốn đi, tầm mắt của nàng dính chặt trên người Thái tử và

Tiêu trắc phi. Trong lòng không thể nào tin được, Thái tử vậy mà lại đi thích dạng

nữ nhân này.

Nàng vẫn luôn cho rằng, Thái tử hẳn là thích loại nữ nhân ôn nhu, dịu dàng, có

nội hàm, thấu tình đạt lý.

Không ngờ rằng Thái tử lại thấy hứng thú với loại nữ nhân nông cạn, hời hợt

như Tiêu Hề Hề.

Bạch trắc phi không muốn tin phẩm vị của Thái Tử có vấn đề. Nàng chỉ có thể

đem hết tất cả những chuyện này đổ lên đầu Tiêu trắc phi. Là do Tiêu Trắc Phi

tâm cơ quá mức thâm trầm, cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Thái tử.

Chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi, chỉ cần Thái tử thích nghe, nàng cũng có thể

nói được.

Bạch trắc phi mở miệng:

- Điện hạ, thiếp thân cũng....

Lạc Thanh Hàn quay đầu lại nhìn nàng nhíu mày:

- Sao ngươi còn chưa đi?

Bạch trắc phi:.......