Trường Lạc nhờ vào hệ thống mà mở được cửa ra khỏi phòng. Lúc Tạ Cảnh Hiên quay lại lại hoảng loạn phát hiện không thấy cô đâu nữa. Anh lo lắng tìm kiếm khắp phòng. Không nghĩ cô lại có thể thoát ra được. Tạ Cảnh Hiên xác định không có cô trong phòng mới chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự. Tìm đến gần một tiếng lúc này cả người Tạ Cảnh Hiên toát mồ hôi ướt đẫm người. Anh đứng lặng tại ban công, thở dốc. Miệng không quên gọi. " Tiêu Ý! Tiêu Ý!".
Thấy anh chật vật như vậy, cô cuối cùng cũng không nhẫn tâm trốn nữa. Cô bước ra từ một góc sân. Đi tới trước mặt anh.
Tạ Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn thấy cô, lúc này mới yên tâm hơn. Cảm giác lo sợ vẫn chưa hết, anh ôm chặt lấy cô mà thở phào nói một câu.
" Xin lỗi! ".
Cô cùng Tạ Cảnh Hiên ngồi lại trong phòng khách nói chuyện. Cô ôm chiếc gối ôm ngồi khoanh chân nhìn tới người đàn ông mà nghiêm mặt hỏi.
" Nói đi! Anh thức tỉnh từ khi nào?".
Tạ Cảnh Hiên ngồi đối diện cô đột nhiên ngẩng đầu sững sờ một lất, mới chầm chậm nói:
" Là từ lúc em mới vừa xuyên tới. Lúc đó, anh vừa nhìn thấy em đã nhận ra em ".
Trường Lạc ở trong lòng thầm nghĩ.
Được lắm! Lê Hạo Thành sớm đã có lại ký ức, còn biết rõ cô. Vậy mà vẫn luôn giả vờ với cô!
" Tại sao anh lại muốn nhốt em?".
Tạ Cảnh Hiên, à không. Lúc này phải gọi là Lê Hạo Thành thức tỉnh. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
" Anh không muốn chúng ta phải xuyên qua nhiều thế giới như vậy. Cứ như vậy chúng ta còn phải trải qua bao nhiêu thể giới chứ? Anh muốn chúng ta được tự do. Không phải bị trói buộc bởi hệ thống gì đó! ".
" Cho nên? ".
" Cho nên cách tốt nhất anh đã tìm ra cách. Chỉ cần em không hoàn thành nhiệm vụ, vậy chúng ta sẽ thoát khỏi sự ràng buộc của hệ thống. Anh và em sẽ mãi mãi ở lại thế giới này. Dù có thể tuối thọ bị hạn chế, nhưng ít nhất anh vẫn có thể nhận ra em "
" Anh...". Trường Lạc có chút cạn lời.
Lê Hạo Thành nói anh không chắc chắn ở các thế giới sau sẽ có thể vẫn nhận ra cô. Anh không muốn cảm giác ở mỗi thế giới là một thực thể khác nhau. Trường Lạc cũng hiểu. Cô nhẹ giọng nói với anh.
" Được rồi! Hoàn thành thế giới này em sẽ nói với hệ thống cho chúng ta trở về thế giới thực ".
" Có thể?".
"Ừm!".
Một tháng sau.
Lục Minh Trần nhờ có Trường Lạc giúp đỡ đã cùng Lương Thu Thu nói rõ tấm lòng. Hai người bọn họ vượt qua tất cả quyết định lựa chọn tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Đương nhiên tin tức này đến tai nữ phụ khiến cho cô ta phát điên. Liễu Thanh Hoan sống hơn hai đời rồi vẫn không thể có được Lục Minh Trần. Cô ta không cam tâm. Hôm diễn ra hôn lễ của hai người bọn họ, cô ta cầm dao đến bắt Lương Thu Thu kề dao lên cổ cô ấy. Nhưng thấy Lục Minh Trần lo lắng cho Lương Thu Thu, Liễu Thanh Hoan như rơi thẳng xuống vực sâu. Cô ta lại thất bại rồi!
Liễu Thanh Hoan bị cảnh sát khống chế bắt lại. Cả hai kiếp cô ta đều thua! Triệt để thua rồi! Mãi mãi chỉ có thể làm nữ phụ...
Trường Lạc hoàn thành nhiệm vụ. Cô ở trong không gian nói với hệ thống chuyện đối lấy tất cả điểm tích phân đề bản thân cùng Lê Hạo Thành trở về thế giới thực. Hệ thống dù không nỡ xa ký chủ nhưng vẫn phải đồng ý. Nó lại khẽ nhắc nhở.
(Ký chủ! Tuy cô và Lê Hạo Thành có thể trở về thế giới thực nhưng chuyện cô và hắn có thể gặp được nhau không thì ta không thể nói trước nha! Cái đó còn tùy thuộc vào duyên phận giữa hai người ].
"Ừ!". Trường Lạc quyết định rồi.
Trước khi trở về thế giới thực, cô nhìn lại tất cả những thế giới mà mình đã trải qua một lượt trên màn hình hệ thống. Cuối cùng khẽ mỉm cười nhắm mắt.
Lê Hạo Thành! Hẹn gặp lại anh!