*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Cố Tích Thời tuyệt đối là một tâm cơ boy không hơn không kém.
Không đợi Phồn Tinh vui vẻ xong, thì đã ấm áp nhắc nhở: "Giải ước, là muốn đền bù tiền vi phạm hợp đồng đi?"
Tinh thần vệ sĩ mặt đen run lên.
Tới tới!
Kịch bản của đại thiếu gia lại tới nữa!
Hiện tại hắn cũng muốn nhìn một chút, đại thiếu gia còn có thể làm ra thao tác lẳng lơ gì. Nguyên bản cục diện nhân sinh của hắn luôn tẻ nhạt, bây giờ đây là lạc thú duy nhất của hắn.
"Tiền vi phạm hợp đồng của Phồn Tinh với giải trí Vũ Thiên, hình như là 500 vạn." Phồn Tinh ngồi bên cạnh Cố Tích Thời, hắn nói với cô: "Muốn ăn cơm sao, tôi giúp cô cởi ba lô xuống, được không?"
Phồn Tinh giống như bạch tuộc nhỏ, vặn vẹo hai cánh tay.
Để Cố Tích Thời thuận lợi đem ba lô kéo xuống, mà ở thời điểm cô không chú ý, Cố Tích Thời từ bên sườn ba lô lấy ra một chiếc bút ghi âm...
Tiền của Phồn Tinh, cho dù là hố, cũng chỉ có thể để hắn tự mình hố.
Những người khác nếu muốn hố, thì nhất định phải trả giá đắt.
Hoàng Hữu Minh là người đại diện, lại làm sự tình không tử tế này, vậy tìm một thời cơ thích hợp, đem ghi âm tung ra ngoài ánh sáng đi.
"Đúng nha, 500 vạn." Tiểu ngốc tử Phồn Tinh còn hồn nhiên chưa phát hiện mình sắp nghèo.
Mà Cố Tích Thời lại là một tên nam nhân có tâm can tì phổi thận đều nhuộm đầy mực đen, mỉm cười ôn nhu nhắc nhở: "Vậy sau khi thanh toán 500 vạn tiền vi phạm hợp đồng, Phồn Tinh chỉ còn lại có 40 vạn thôi."
Vệ sĩ mặt đen ở trong lòng yên lặng bổ sung: Chỉ đủ bốn tháng tiền thuê thôi.
Chủ nhà lòng dạ hiểm độc, giá thuê nhà gấp ba lần thị trường, lừa gạt tiểu cô nương đơn thuần!
Phồn Tinh lúc này mới nhận ra: "Hình như là vậy nha."
Đại lão đếm đếm trên đầu ngón tay, 591 vạn, giao một tháng tiền thuê nhà, biến thành 581 vạn. Sau đó mua mua mua, biến thành 540 vạn.
Sau đó...
Cũng chỉ dư lại số đuôi???
Ở thời điểm có tiền, thì đối với đại lão, tiền chỉ là một con số.
Mà hiện tại, đại lão chân chính ý thức được...
Cô nghèo.
"Có phải, tôi chỉ đủ giao bốn tháng tiền thuê nhà không?" Phồn Tinh tính trên đầu ngón tay một hồi lâu, hỏi Cố Tích Thời.
Cố Tích Thời không hề có khát vọng sống sót mà đáp: "Ừm, đúng vậy."
Phồn Tinh ngây ngốc nhìn thịt trên bàn, đột nhiên cảm thấy không còn thơm.
Cô, thật sự nghèo.
"Cho nên kế tiếp, Phồn Tinh dự định thế nào?" Cố Tích Thời hỏi.
Đại lão đã nghèo, lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh xấu hổ củi gạo mắm muối đều không có tiền mua, cùng với loại vấn đề hiện thực lên kế hoạch nghề nghiệp kiếm sống cao thâm khó lường.
Dốc hết sức nghĩ nghĩ, phát hiện cái gì mình cũng không biết.
Trừ bỏ, biết ăn.
Nếu không phải đại lão đủ kiên cường, chỉ sợ là sẽ oa một chút khóc thành tiếng luôn.
"Đóng... Đóng phim." Phồn Tinh xoa xoa tay nhỏ, một chút tự tin đều không có.
Lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ, vì sao người khác đều biết nhất nghệ tinh có thể kiếm tiền, mà cô lại không biết.
Ngay cả đóng phim, hình như cô cũng không biết...
"... Tìm công ty tiếp theo, sau đó đóng phim, kiếm tiền."
Cố Tích Thời: ". . ." Này và kế hoạch của hắn, không quá giống nhau.
Nhưng Cố Tích Thời gần như chỉ ngây người một chút, liền phản ứng lại: "Nếu Phồn Tinh tin tôi, không bằng tôi giúp cô giật dây một công ty quản lý, thì thế nào?"
Hắn vốn dĩ muốn Phồn Tinh mời hắn làm tư nhân tài trợ, nhưng nếu cô đã có suy nghĩ của riêng mình, Cố Tích Thời vẫn lựa chọn tôn trọng cô.
Mắt Phồn Tinh sáng rực lên: "Thật sự sao? Tốt nha."
Vệ sĩ mặt đen trong lòng không nhịn được muốn cười lạnh.
Giật dây một công ty quản lý?
Ha hả, còn không phải là công ty quản lý của chính gia đình mình sao?
Hắn sớm đã nhìn thấu hết thảy, thậm chí còn có chút chờ mong khi nào đại thiếu gia có thể ăn thịt. Rốt cuộc hiện tại, cừu con đã đi một bước vào miệng cọp, đại thiếu gia sớm muộn cũng được như ước nguyện.
Duy nhất làm hắn cảm thấy phát sầu chính là...
Thân thể này của đại thiếu gia nha, chuyện ăn thịt thật làm người ta nhọc lòng.
Bước đầu tiên, thoát khỏi Kỳ Chương. Bước thứ hai, chậm rãi xâm nhập vào sinh hoạt của Phồn Tinh.
Tất cả đều chỉ là ăn sáng khai vị, để Cố Tích Thời chậm rãi trải chăn độ hảo cảm trong lòng Phồn Tinh mà thôi.
Chờ đã có đủ độ hảo cảm rồi, ngay sau đó là bước thứ ba...
Làm cô biết rõ ràng, hắn đối với cô, là yêu thích nam nữ, ái mộ, theo đuổi!
Cố Tích Thời mỉm cười nhìn Phồn Tinh ăn thịt, trong lòng âm thầm tính toán.
Tính tình hắn, vốn không thích lộ cảm xúc ra ngoài, từng bước ép sát người khác.
Nhưng Phồn Tinh chính là một tiểu ngốc tử không thông hiểu tình ái, nếu hắn không cường thế chút, chỉ sợ cả đời này đều vô vọng...
"Cố Tích Thời, anh không ăn thịt sao?" Sau khi đại lão trải qua đả kích ngắn ngủi, nhanh chóng khôi phục lại.
Ừmmm... Thịt vẫn thơm.
"Tôi không thể ăn thịt." Thân thể hắn quá kém, ngày thường gần như không dính thức ăn mặn. Mỗi ngày dùng quá nhiều thuốc, tất cả trong miệng đều là mùi thuốc, ăn cái gì cũng không có hương vị.
Phồn Tinh hiếm khi dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Cố Tích Thời: "Vậy anh, đáng thương nha."
Tiểu hoa dại ngay cả thịt cũng không thể ăn, về sau, dỗ dỗ hắn nhiều một chút.
"Không đáng thương, Phồn Tinh đem phần kia của tôi ăn đi. Tôi nhìn cô ăn, liền rất vui vẻ." Trước kia hắn chưa từng chú trọng nhu cầu ăn uống, cảm thấy thức ăn cũng chỉ là một thứ thông thường vô vị.
Nhưng nhìn Phồn Tinh ăn, lại mơ hồ cảm thấy, những thức ăn này, hẳn là đều khá ngon.
Thì ra thích một người, thì mọi đồ vật liên quan đến cô ấy, mình đều sẽ thích.
Phồn Tinh tinh ranh nhìn thoáng qua Cố Tích Thời: "Vậy... Có thể lại gọi thêm một con, tôm hùm lớn không?"
Cố Tích Thời: ". . ."
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi Cố Tích Thời phân phó xuống, động thái của người bên dưới cũng rất nhanh nhẹn.
Cố Hàn tự thân xuất mã, an bài người đại diện cho Phồn Tinh, còn yêu cầu người đại diện đưa ra kế hoạch phát triển tương lai cho Hứa Phồn Tinh, đem tới để hắn xét duyệt.
Hắn làm là vì cẩu nữ nhân này sao?
Ha hả, tưởng bở!
Hắn làm là vì để anh hắn bớt nhọc lòng!
"Tôi cảnh cáo cô, tôi đồng ý cho cô tiến vào giải trí Thịnh Hoàng, không có nghĩa là tôi đồng ý chấp nhận cô làm chị dâu tôi, nghe rõ ràng chưa?" Cố Hàn đưa Phồn Tinh tới công ty con của Cố thị, giải trí Thịnh Hoàng.
Thừa dịp anh hắn không ở đây, dốc hết sức uy hiếp Phồn Tinh.
Thân thể anh hắn ốm yếu, trong khoảng thời gian này thời tiết lạnh, lại bị bệnh.
Nhìn bộ dáng Cố Hàn nhe răng trợn mắt, đại lão nghiêng nghiêng đầu, nghĩ tới sói lớn trong kênh nông nghiệp... thời điểm nhe răng trợn mắt, cũng vừa hung vừa xấu như vậy.
Ai, vẫn là tiểu hoa dại Cố Tích Thời đẹp.
"Tôi mặc kệ cô là vì tiền, hay là vì lợi, mà tiếp cận anh tôi. Những thứ đó tôi đều có thể cho cô, cô chỉ cần..." Cẩn thận dỗ dành anh tôi, đừng để mục đích thật sự của cô bị anh tôi phát hiện được!
Nhưng nói nói một lúc, Cố Hàn đột nhiên linh cơ vừa động...
Những thứ đó hắn đều có thể cho nha, lại còn có thể mượn danh cho càng nhiều hơn!
"Hay là... cô cùng tôi thì thế nào?" Một tay Cố Hàn chống trên vách thang máy phía sau Phồn Tinh, ra vẻ tà khí gợi lên khóe môi, làm một tư thế kabedon* cuồng bá khốc huyễn với Phồn Tinh.
*Chú thích: Chắc mọi người đều biết kabedon là tư thế nào rồi, nhưng Vũ chèn ảnh thêm để lỡ có tiểu khả ái nào không biết nha.
Kabedon là tư thế chống tay áp sát tường ngầu lòi thế này nè.
Như vậy có thể tránh cho nữ nhân bụng dạ khó lường này tổn thương anh hắn, lại có thể tránh cho anh hắn bị cẩu nữ nhân cướp đi.
Chậc, hắn quả thật là thiên tài!
Cố Hàn càng nghĩ, càng cảm thấy mình có đạo lý, thậm chí còn có chút gấp không chờ nổi muốn lấy được Phồn Tinh... đáp án của Phồn Tinh.