[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 288: [TG5] Người Là Ánh Sáng Dịu Dàng Nhất Thế Gian (25)




Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ



*** ***



Tư thế kabedon của Cố Hàn, đem Phồn Tinh vòng trong không gian nho nhỏ.



Phồn Tinh không chút do dự kéo ra quyển sổ đen, đem tên Cố Hàn đăng ký lên.



Ánh mắt nặng nề nhìn Cố Hàn, cô không vui.



Nhưng với một tên đã kết giao 53 người bạn gái, mà đến giờ vẫn không hơn không kém sắt thép thẳng nam như hắn, hoàn toàn không có ý thức mưu cầu sống sót...



"Anh tránh ra nha." Phồn Tinh cảnh cáo nói.



Cố Hàn đắc ý dạt dào: "Tôi cứ không tránh ra đấy, cô đáp ứng tôi, tôi liền tránh ra, như thế nào?" Thích, thế nhưng còn dùng từ ngữ kiều khí. Làm nũng với hắn?



"Anh không tránh ra, tôi liền đánh anh." Phồn Tinh mở ra quyển sổ đen trong lòng, ôn tập một chút các bước thuần chó sói thành chó giữ nhà mà mình đã tham khảo trên kênh nông nghiệp.



Ồ, rất biết điều nha!



Đây là muốn cùng hắn ve vãn đánh yêu?



Không thể trách Cố Hàn không có khát vọng sống sót, dù sao thời điểm Phồn Tinh nghiêm trang, còn mang theo chút khuôn mặt phì phì trẻ con, hoàn toàn cho người ta một loại ảo giác nhe răng sữa hung hung.



Phảng phất như một con hổ nhỏ hoạt hình vô hại, đang cảnh cáo một nam nhân thành niên: Ta siêu hung, ngao ô!



"Cô tới đi, tới đánh tôi đi..." Nắm đấm nhỏ chọc chọc vào ngực lão tử.



Đến lúc đó, hắn liền một phen nắm lấy cổ tay cô.



Cố Hàn cười như không cười nhìn Phồn Tinh, trước mắt, tà mị cuồng quyến trên người hắn có vài phần tương tự với bá tổng Kỳ Chương.



Cho nên, không chút nào ngoài ý muốn...



Hắn cũng sắp giống Kỳ Chương, nghênh đón nắm đấm mưa rền gió dữ.



"Chính anh nói nha." Phồn Tinh rũ nắm đấm bên người.



Ầm ầm tiếng vang, vang lên trong thang máy.



Khát vọng sống sót của Cố Hàn, rốt cuộc đã về rồi!!!



Cô... sẽ không thật sự muốn đấm hắn...



Đệch!



Thời điểm nắm đấm nhỏ đánh vào bụng hắn, Cố Hàn mới ý thức được, này mẹ nó nơi nào là nắm đấm nhỏ, đây rõ ràng là một búa trời giáng!



Cố Hàn che lại bụng, trong nháy mắt kia, đau đến cả người đều run rẩy.



Nhưng tức nhất chính là, tiểu gấu con Phồn Tinh này còn ra sức chùi chùi nắm tay mình, biểu cảm vô cùng ghét bỏ.



"Cô..." Lão tử muốn đấm chết nữ nhân cô!



Cái gì mẹ nó hy sinh sắc đẹp không đẹp sắc, hắn vừa rồi có loại suy nghĩ này, quả thật chính là heo!



"Cách xa tôi một chút, bằng không, lần sau lại đánh anh!"



Phồn Tinh hung hung đáng yêu cảnh cáo nói.



Cố Hàn ôm bụng, dựa vào thang máy ngồi xuống.




Hung hung đáng yêu cái con mẹ cô! Hắn thế mà cũng có thời điểm nhìn lầm!



Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.



Bên ngoài là nhân viên Cố thị và bí thư của Cố Hàn, sau khi nhìn thoáng qua nhau, liền không hẹn mà cùng ngước lên trần nhà...



Bọn họ vừa rồi, có phải đã biết được bí mật không nên biết hay không?



Cố tổng không kìm nén được, cấp sắc quá độ, ở thang máy đùa giỡn tiểu mỹ nữ. Kết quả vừa lơ đãng, đụng trúng ván sắt, bị người ta một chân đá vào căn tử trí mạng.



Chậc chậc, thảm, quá thảm!



Nhìn Cố tổng ngã trong thang máy, động cũng bất động.



Nam nhân không thể nói đau mà, bọn họ đều hiểu được!



Bí thư một bên giả vờ nhìn lên phía trên thang máy, một bên yên lặng vươn bàn tay đến, ngăn cản cửa thang máy đóng lại. Chờ Cố tổng có thời gian hồi phục thân thể cái đã.



Cố Hàn: ". . ." Đệch!!!



Mù sao???



Lão tử là bị đánh trúng bụng!

Cố Hàn vuốt tường, một đường đến văn phòng, nắm tay luôn siết chặt muốn chết.



Hắn còn không thể trở mặt với tiểu gấu con Hứa Phồn Tinh, bởi vì Cố Tích Thời đúng lúc gọi điện thoại tới, âm thanh ôn nhu dò hỏi: "A Hàn, đã ký hợp đồng với Phồn Tinh chưa?"



Cố Hàn: ". . ." Ngao ngao khóc, Phồn Tinh của anh vừa mới dùng nắm đấm thép đánh em đó hu hu hu!



Nhưng hắn không dám cáo trạng, sợ anh hắn sẽ truy hỏi vì sao hắn lại bị đánh?



[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]



Người đại diện mới là một phụ nữ hơn 40 tuổi, trong giang hồ xưng là Cao tỷ. So với Hoàng Hữu Minh, thì càng nổi danh trong giới hơn.



Cao tỷ ngày thường vô cùng cao quý lạnh lùng, nhưng Boss phía trên đã lên tiếng phân phó xuống, muốn bà làm tiểu nghệ sĩ Hứa Phồn Tinh này cảm thấy tắm mình trong gió xuân, thân thuộc như ở nhà, được người thân quan tâm chăm sóc.

Vì vậy thời điểm Cao tỷ đối mặt Hứa Phồn Tinh, liền gượng cười đến gương mặt cứng đờ run rẩy.



Phồn Tinh cứ cảm thấy, cái dì này, quái quái...



Vệ sĩ mặt đen ẩn giấu công lao và danh vọng.



Tuy rằng đại thiếu gia chỉ kêu hắn dặn dò Cao tỷ chiếu cố Hứa Phồn Tinh một chút. Nhưng làm một vệ sĩ đủ tư cách, hắn có thể lĩnh ngộ được những ý tứ mà đại thiếu gia chưa nói ra, vì thế bổ sung thêm phần tắm gió xuân cùng người thân đem phân phó xuống.



Cao tỷ sau khi giao lưu với Phồn Tinh, quả thật...



Hai mắt đều đen!



Phương diện chỉ số thông minh, không xuất chúng. Cảm giác ngây ngốc ngốc ngốc.



Phương diện tài nghệ, hoàn toàn không biết. Cảm giác chính là củi mục.



Phương diện kỹ thuật biểu diễn, rác rưởi! Thực xin lỗi, bà đã không còn cảm giác.



Duy nhất làm bà vui mừng một chút là, thái độ rất đoan chính.

Đoan đoan chính chính mà nói với bà: "Tuy rằng, cái gì tôi cũng không biết. Nhưng mà, tôi có thể học. Tôi rất lợi hại."



Cao tỷ: ". . ." Cái gì cũng không biết, bà đã kiến thức được rồi. Về phần lợi hại, thì chưa thấy.



Suy nghĩ một chút, vẫn là trước tiên mời mấy lão sư dạy biểu diễn đến hướng dẫn, tham gia vài gameshow không cần trí lực, chờ kỹ thuật diễn tốt lên, mới đi đóng phim cũng không muộn.



Sau khi thương lượng xong chính sự, Cố Tích Thời đúng hạn gọi điện tới.



Nói là ký hợp đồng với giải trí Thịnh Hoàng rồi, muốn tổ chức chúc mừng, hẹn Phồn Tinh ăn cơm.



Cố Hàn nhắm mắt theo đuôi bám sau Phồn Tinh: "Ê, tôi muốn thương lượng chút chuyện với cô."



Phồn Tinh cúi đầu chơi ngón tay.



Mặc kệ hắn kêu ai, dù sao cũng không phải kêu cô, bởi vì cô không tên "ê", hì hì hì.

"Hứa Phồn Tinh, tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?"



"Ồ."



Cố Hàn có chút lề mà lề mề, ấp a ấp úng nói: "Chuyện hôm nay, đừng nói với anh tôi, hiểu không?"



Nếu như bị anh hắn biết, chắc chắn sẽ nốc chết hắn!



Phồn Tinh nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của mình, chầm chậm nói: "... Tôi có hơi, thiếu tiền."



Thời điểm Sưu Thần Hào nghe được lời này, liền sợ đến ngây người!!!



Mẹ kiếp, tiểu gấu con từ khi nào đã kích phát ra loại kỹ năng này?



Cô giờ chỉ là một người có 5 điểm chỉ số thông minh thôi, thế nhưng đã học được xảo trá!



Sưu Thần Hào trong lòng mẹ kiếp mẹ kiếp, bỗng nhiên có loại cảm giác thói đời mai một.



Đứa ngốc cũng học được cách nói hàm súc rằng mình thiếu tiền.



"Đệch! Cô mẹ nó..." Muốn xảo trá với lão tử???



Cố Hàn còn chưa nói xong, Phồn Tinh đã nghiêng nghiêng đầu, cõng ba lô nhỏ tung tăng nhảy nhót, giống như một trận lốc xoáy chạy đi: "Cáo trạng với Cố Tích Thời thôi!"

Cố Hàn cố gắng đẩy nhanh tốc độ mới bắt kịp cô: "Bao nhiêu?" Nghiến răng nghiến lợi.



Phồn Tinh vươn một đầu ngón tay.



Một tháng tiền thuê, mười vạn.



"Được, một trăm vạn thì một trăm vạn!" Cố Hàn cắn răng nhận: "Đến lúc đó đưa chi phiếu cho cô."



Phồn Tinh vẻ mặt ngây ngốc.



Sau đó vui vẻ tiếp thu: "Được nha, một trăm vạn."



Thời điểm nhãi con cười rộ lên, vô cùng chân thành thật lòng.



Ánh mắt nhìn Cố Hàn, phảng phất như đang nhìn một cái bánh bao thơm.



Phảng phất như đang nói: Lần sau muốn bị đánh, cứ đến tìm tôi nha.



Cố Hàn sợ hãi lui về sau một bước, mẹ nó, trước đây hắn chỉ lo lắng nữ nhân này có bụng dạ khó lường, hám giàu hư vinh tính kế anh hắn. Hiện tại hắn bắt đầu lo lắng...



Anh hắn có thể chịu đựng được nắm đấm thép của cô hay không!



"Tiền, hiện tại liền đưa." Phồn Tinh không đáp ứng hôm nào mới đưa.

Cô không phải dễ dàng tin tưởng người xấu như vậy, cô rất thông minh!



Kiêu ngạo.GIF