"Diệc Ngôn, như thế này là thế nào?" Lâm Vi thật sự không nói nên lời, nhìn Cảnh Diệc Ngôn chất vấn. Cả phòng của cô ta cũng thuộc dãy khác, vậy mà Lạc Y Tuyết lại...
Cảnh Diệc Ngôn vẫn thản nhiên như nước, xem như không quá quan tâm: "Ngoan đi, như vậy tôi tiện sai bảo hơn, nói là đi nghỉ nhưng dù sao cũng còn rất nhiều công việc cần phải xử lý."
Lâm Vi biết rõ đây chỉ là lý do ngụy biện nhưng đối mặt với Cảnh Diệc Ngôn lúc này cô ta không dám làm phật lòng, chỉ đành nói:
"Thế anh bảo cô ta qua xếp hành lý cho em đi, em mệt rồi." Vừa nói, Lâm Vi vừa nhìn về phía Lạc Y Tuyết đang lủi thủi mở cửa phòng.
Cảnh Diệc Ngôn cũng liếc về phía cô, ánh mắt nổi lên chút ý tứ: "Được, em cứ sai bảo thoải mái."
"Cảm ơn anh." Lâm Vi xem như được an ủi tâm tình, lập tức ôm lấy người đàn ông.
Ngược lại Lạc Y Tuyết thoáng đờ ra rồi nhìn sang hắn, hắn lại đẩy cửa đi vào phòng của mình.
Một lúc sau, phòng của Lâm Vi.
"Lạc Y Tuyết, cô đừng tưởng bản thân có thể trèo cao mà quá phận, nghĩ rằng với tiểu tạp chủng kia có thể ly gián chúng tôi? Nhà họ Cảnh nể tình cô là mẹ ruột của Cảnh Hạo Vũ cho cô được gặp lại nó, cô không biết ơn còn quay ngược lại cắn chúng tôi, đúng là tâm địa rắn rết."
"Lâm Vi, đến bây giờ sự nhẫn nhục của tôi chẳng lẽ cô không thấy?" Ngay cả biết chắc người đàn ông mình yêu vẫn còn yêu mình cô vẫn không thể nào đối diện, dằn lòng đóng kịch khiến hắn hiểu lầm, ruồng rẫy, thậm chí sống xa con trai, chịu đắng chịu nhục, cô đổi lại được thứ gì chứ? Không phải sự yên bình của hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình sao.
"Lạc Y Tuyết, cái tôi cần không phải là sự nhẫn nhục giả tạo của cô, tôi cần là cô sớm cút khỏi đây. Nếu cô tiếp tục chần chừ thì đứng trách tôi đối với Cảnh Hạo Vũ và khiến cha mẹ của cô sống không được yên thân."
"Lâm Vi, cô đừng quá đáng!" Động tới người thân của Lạc Y Tuyết thì cô nhất quyết không nhẫn nhịn.
"Thế nào, muốn phản kháng?" Lâm Vi ỷ thế nắm lấy tóc của cô, hung hăng kéo ra sau, "Hạng hồ ly tinh như cô mà cũng muốn đấu với tôi? Dù năm năm trước hay năm năm sau thì cô cũng còn non lắm!"
"Lâm Vi, nếu cô dám động đến ba mẹ tôi nhất định liều với cô. Dù cho trở thành ngọc nát tôi cũng không sợ!"
"Giỏi lắm, cứng miệng như vậy, quả nhiên bác gái nói đúng, hạng phụ nữ như cô không dùng khổ nhục kế thì Diệc Ngôn mãi mãi bị cô mê muội."
"Lâm Vi, buông tôi ra, cô không có quyền động tay động chân với tôi." Lạc Y Tuyết bắt lấy tay Lâm Vi, cùng cô ta giằng co.
Bị chống đối Lâm Vi giận run người: "Ả tiện nhân này, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn, nghĩ rằng với tình yêu giẻ rách của cô thì có thể đặt chân vào họ Cảnh sao, mơ đi, Diệc Ngôn không còn tin cô nữa rồi."
"Buông ra!"
"Đi chết đi!"
"Uỵch!" Lạc Y Tuyết bị kéo ngã nhào xuống sàn, đầu va phải tủ quần áo đau đến chóng mặt.
"Bộp!" Bên ngoài lúc này trùng hợp có tiếng động.
"Ai?" Lâm Vi giật mình, nhìn ra cửa, quát.
"Lâm tiểu thư, chúng tôi được Cảnh tổng dặn mang điểm tâm đến cho cô đây!" Phục vụ không nhanh không chậm lên tiếng.
Lâm Vi thở phào nhẹ nhõm rồi chuyển sang vui mừng: "Vào đi." Nói xong, cô ta lại nhìn Lạc Y Tuyết, "Thấy không, tôi ở đây đẩy ngã cô Diệc Ngôn lại sai người mang điểm tâm đến cho tôi lót dạ, cô nói bản thân cô có thấy chăm biếm không?"
Lạc Y Tuyết cắn môi, dù có tủi thân vẫn không muốn nước mắt trào ra.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vừa trở lại phòng Lạc Y Tuyết đã thấy Cảnh Diệc Ngôn chễm chệ ngồi trên giường của mình, áo sơ mi mở ba nút trên không chút chỉnh chề, cô lại lủi thủi đi vào phòng tắm.
"Đi đâu đó?" Người đàn ông hỏi.
"Đi tắm!"
Nghe cô nói hắn liền nhướng mày, đứng dậy. "Tôi cũng chưa tắm!"
Tâm trạng của Lạc Y Tuyết không được tốt, lạnh nhạt bảo: "Vậy anh tắm trước đi!"
"Bảo bối, đừng giả ngốc, tôi muốn gì chẳng lẽ em không biết?" Cảnh Diệc Ngôn nở nụ cười u ám, một tay đã kéo được cô về phía mình, ngang nhiên ôm vào phòng tắm.
"Giúp tôi cởi quần áo." Hắn ra lệnh.
Lạc Y Tuyết cắn răng, chậm chạp tháo thắt lưng cho hắn.
"Bảo bối, vội như vậy sao? Lại tháo thắt lưng đầu tiên."
Bị hắn châm chọc cô phẫn hận muốn đẩy hắn ra, nhưng đã bị hắn nhìn thấu tâm tư, giữ chặt tay lại.
"Tắm cho tôi khó chịu vậy sao? Nhưng mà tắm cho em thì tôi đây rất tình nguyện đó!"
Vừa nói xong người đàn ông liền ném cô vào bồn nước, bản thân cũng vào theo.
"Cảnh Diệc Ngôn, anh đừng quá đáng!"
"Cho dù là vậy thì trong ba ngày này em cũng không có quyền phản kháng lại tôi!" Hắn giữ chặt cằm của cô, hôn lên môi, nhưng lập tức dứt ra. Hắn sờ ở đỉnh đầu của cô, dưới mái tóc mềm mại, là chút gì đó dinh dính, nhìn thử một chút mới biết đó là máu.
"Đây là cái gì?"
"Không có gì, lúc nãy sơ ý va trúng thôi." Lạc Y Tuyết lập tức kéo xa khoảng cách với hắn.
Đôi mắt Cảnh Diệc Ngôn gần như bốc lửa, rít lên: "Em úng não à, bị thương nặng còn không biết nói!"
Sau đó hắn lập tức đứng dậy, bế cô đi ra ngoài, đặt lên giường. Gọi phục vụ mang hộp cứu thương lên.
Quá trình này Lạc Y Tuyết vẫn nhìn hắn, vì chột dạ nên hắn lại bỏ một câu vô tâm vô phế: "Làm mất cả hứng."
Quả nhiên Lạc Y Tuyết nổi giận: "Không cần anh quan tâm."
"Quan tâm em? Nực cười, món đồ tôi đã mua với thời hạn ba ngày thì trong ba ngày này ngoài tôi ra không ai được làm nó sứt mẻ, kể cả bản thân em."