Lạc Y Tuyết không còn gì để tiếp tục câu chuyện với hắn, cô chọn im lặng, trơ mặt như tượng đá.
Cô như vậy Cảnh Diệc Ngôn nào thấy dễ chịu nhưng hắn cũng nói thêm câu nào, chuyện tâm xử lý vết thương cô.
Đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên.
Là Lâm Vi gọi đến. Hắn không nhanh không chậm nhấc máy nghe.
\[Diệc Ngôn, anh đang ở đâu vậy, không có trong phòng sao?\]
"Em sang tìm tôi?"
\[Đúng vậy, anh đang ở đâu?\]
Cảnh Diệc Ngôn có gian tình nhưng vẫn thản nhiên: "Đang ở tầng trệt của khách sạn bàn giao vài việc, không có chuyện gì em nên ăn cho xong bữa sáng đi."
\[Vâng.\] Không biết Lâm Vi có tin hay không nhưng vẫn đồng ý, chỉ là trước khi cúp máy lại nói thêm: \[Lát nữa anh ra bãi mở tiệc khai mạc có thể chờ em cùng đi không, dù sao cả công ty đều biết em là hôn thê chả anh.\]
"Được."
Thả điện thoại xuống bàn, Cảnh Diệc Ngôn lại tiếp tục công việc còn dang dở. Lạc Y Tuyết rất muốn hỏi tại sao hắn còn chưa đi, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện nhưng thật sự không dám chọc bậy tới hắn.
Một lúc sau khi đã làm xong công việc sơ cứu, Cảnh Diệc Ngôn đứng dậy, lúc này mới phát hiện hai người còn mặc quần áo ướt. Hắn thoải mái cởi đồ, thay trước mặt Lạc Y Tuyết một cái áo choàng tắm, sau đó mới đi ra ngoài.
Chỉ là trước khi đi không quên nói một câu: "Cả hôm nay ở yên trong phòng không được đi đâu cả, đó là mệnh lệnh."
"Rầm!"
Cửa phòng bị sập lại một cách lạnh lùng, Lạc Y Tuyết mím môi, bất giác lại đau lòng.
Cảnh Diệc Ngôn rời chỗ Lạc Y Tuyết về phòng mặc vào một bộ quần áo chỉnh tề, sau đó như lời đã nói đi xuống tầng trệt khách sạn đợi Lâm Vi đến tìm.
Vừa vặn hắn mới ngồi xuống cô ta đã theo tới, ăn mặc đặc biệt mát mẻ để phù hợp với chuyện đi dạo biển.
Cảnh Diệc Ngôn dắt tay cô ta đi ra ngoài, bởi vì nhân viên của công ty có mặt khá đông nên dù muốn dù không hắn cũng phải hoàn thành vai diễn mặn nồng.
Sau khi hắn kết thúc phát biểu thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Bỏ qua không khí náo nhiệt và vui vẻ trước mắt Cảnh Diệc Ngôn chọn một chỗ ngồi tĩnh lặng để dưỡng thần, chờ kết thúc.
Lâm Vi thấy vậy cầm rượu đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, hỏi khẽ: "Anh có chuyện không vui sao?"
"Lúc nãy Lạc Y Tuyết sang chỗ em vì sao lại bị thương?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Anh là vì cô ta nên mới mất hứng?"
Cảnh Diệc Ngôn lắc đầu, trấn an cô ta: "Dù sao Lạc Y Tuyết cũng là mẹ của Tiểu Vũ, nếu nó biết được sẽ không vui, tôi sẽ rất phiền. Nên sau này em đừng làm vậy nữa."
Lâm Vi xiết chặt nắm tay, trong lòng hừ một tiếng, tự hỏi Lạc Y Tuyết còn có cơ hội ở đây lâu dài sao?
"Em hiểu rồi, sau này em sẽ chú ý." Tuy vậy cô ta vẫn trả lời sao cho vừa lòng Cảnh Diệc Ngôn.
Hắn gật đầu, lần hai yên tĩnh nhắm mắt. Lâm Vi thấy vậy tiến đến gần hơn: "Diệc Ngôn, bây giờ là kỳ nghỉ dưỡng, chúng ta nên cùng mọi người..."
"Tôi hơi mệt, nếu chán thì em đến chỗ bọn họ chơi một lúc đi." Cảnh Diệc Ngôn thẳng thừng từ chối.
"Nhưng em muốn ở bên cạnh anh, chúng ta không đi chơi cũng được, chỉ cần anh chịu trò chuyện với em là được rồi."
"Ngoài chuyện kinh doanh hai chúng ta không có chủ đề chung thì phải?" Hắn nói, "Nhưng lần trước đã đề cập qua rồi, em không chán sao?"
"Không chán, không chán." Lâm Vi xua tay: "Chủ đề gì cũng được, chỉ cần nói với anh em đều hào hứng."
Cô ta đã nhiệt tình như vậy Cảnh Diệc Ngôn cũng không muốn bỏ lỡ, hơn nữa chuyện này rất đúng ý hắn là đằng khác.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Buổi tiệc kết thúc cũng là vài giờ sau, mọi người đã có thể vui chơi tự do Cảnh Diệc Ngôn không tiện nạn lại.
Hắn đưa Lâm Vi về phòng rồi trở lại tìm Lạc Y Tuyết, như lúc rời đi cô vẫn tĩnh lặng nằm trên giường.
"Lạc Y Tuyết!"
"Lạc Y Tuyết!"
Lạc Y Tuyết bị đánh thức, mơ màng nhìn người trước mặt, là hắn, nhưng đang cực kỳ phẫn nộ nhìn cô.
"Lúc quần bị ướt cũng không biết thay, lại nằm ở đây! Em muốn chết sớm lắm phải không?!"
Cô giật mình vô thức lùi lại, thế nào cô lại ngủ quên, cả thân người vẫn còn ẩm ướt mùi nước.
Cảnh Diệc Ngôn kéo phắt cô ngồi dậy, nhanh tay tháo hết chỗ quần áo ướt trên người cô ra, ôm đi tìm một cái khăn tắm quấn lại. Lạc Y Tuyết cơ hồ ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người hắn. Là rượu hắn uống cùng Lâm Vi sao?
Tức khắc trong lòng cô cũng nảy sinh phản cảm, muốn đẩy hắn ra.
"Quậy cái gì?"
"Không có gì." Cô quay mặt đi.
Thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Cảnh Diệc Ngôn cho rằng cô bài xích với sự tiếp xúc của mình, tâm tình của hắn liền không tốt hẳn.
"Để người đàn ông kia chạm qua thì được, còn tôi thì thấy khó chịu sao? Hay là muốn thủ tiết cho hắn?"
"..." Lạc Y Tuyết lựa chọn trầm mặt.
"Lạc Y Tuyết, tôi nói cho em biết, nếu em còn dám tơ tưởng đến người đàn ông khác khi hầu hạ tôi thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước!"
"Tôi chính là như vậy đó, nếu anh không muốn thì đừng động vào."
"Lạc Y Tuyết, em muốn tạo phản phải không, em do tôi mua về, trong đầu em chỉ được phép nghĩ đến một mình tôi!"
Ha, bắt cô nghĩ đến hắn nhưng hắn thì đi tìm hôn thê của mình.
"Anh buộc tôi làm theo ý anh không phải vì muốn hành hạ tôi thôi sao, được, vậy tôi cho anh hành hạ."
Dứt lời cô liền đưa tay kéo vạt áo trên người xuống, rồi dứt khoát kéo thắt lưng trên áo choàng của hắn xuống, đôi mắt câm phẫn nhưng nước mắt cũng lăn dài xuống, hóa thành bi thương.
Động tác của cô vô cùng nhanh, rất đúng ý định ban đầu mà Cảnh Diệc Ngôn muốn chà đạp cô.
"Lạc Y Tuyết, cô bị điên rồi à? Không được cởi nữa!" Hắn giữ tay cô lại, không cho cởi nữa.
Lạc Y Tuyết bủn rủn ngồi sụp xuống, khóc thành tiếng.