Rời khỏi dòng suy nghĩ Cảnh Diệc Ngôn cười hừ một tiếng, khinh bỉ chính thằng con đội sổ của mình, Lạc Y Tuyết còn nghĩ hắn đang cười mình, cô không khỏi dùng sức bấu vào da non của hắn.
Qua lớp vải mỏng Cảnh Diệc Ngôn cảm nhận được sự đau đớn không khỏi kêu một tiếng, khó hiểu hỏi người phụ nữ trước mặt: "Em làm gì vậy?"
"Bóp chân cho anh, không phải anh bảo tôi dùng sức sao?"
Thật sự chẳng hiểu vì sao cô đột nhiên lại nổi giận, hắn bắt lấy tay cô kéo ra: "Chỉ nhờ em chút việc em đã tỏ thái độ, tiền của tôi bỏ ra mất giá vậy sao?'
"Anh có quyền hủy bỏ giao ước, tôi không có ý kiến."
"Em đang nằm mơ sao, không có chuyện Cảnh Diệc Ngôn không thuần được một con ngựa hoang bất phục." Dứt lời hắn lại bắt lại bắt lấy cổ tay của cô kéo về phía mình.
"Anh làm gì vậy?" Lạc Y Tuyết hoảng hốt, sau đó thì sửng sờ. Hắn bắt cô chạm vào đâu thế này?
Người đàn ông vẫn thản nhiên: "Đây là hình phạt dành cho em, nếu em không giải quyết được thì tối nay không được xuống giường ăn cơm."
"Biến thái!" Nhìn nụ cười phóng đãng trên môi hắn, Lạc Y Tuyết không khỏi phẫn nộ mắng.
"Không đâu." Cảnh Diệc Ngôn lắc đầu rồi đột ngột kéo lấy cô, ép cô ngồi lên người của mình: "So với bây giờ thì một lúc nữa mới thật sự là biến thái."
"Cảnh Diệc Ngôn, anh điên rồi, bây giờ là ban ngày ban mặt, anh không sợ Lâm Vi sẽ phát hiện sao?"
"Em chắc là cô ta không biết gì không?" Bất chợt hắn lại hỏi cô.
Lạc Y Tuyết hơi sững người, dựa vào thái độ của hắn lòng cô lại run lên.
Cảnh Diệc Ngôn vẫn nhàn nhã như cũ, một tay tháo dây đay lưng, một tay kéo bàn tay của cô trực tiếp nắm lấy vị trí quan trọng đắc địa trên người.
"Lạc Y Tuyết, việc của em là chăm sóc thật tốt cho tôi, còn việc Lâm Vi có phát hiện hay không em không cần lo lắng, chỉ cần không bị bắt tại trận thì em chính là người trong sạch."
"Những lời như vậy mà anh cũng nói được sao?" Cô thật sự không tiêu hóa được lý lẽ của người đàn ông này.
Hắn lại cười tà: "Chỉ cần là sự thật thì chuyện gì tôi cũng có thể nói ra. Ví như chuyện cơ thể em rất nghe lời tôi vậy."
"Anh..."
"Suỵt, khẽ thôi, em nên dùng sức lực của mình vào giải quyết công việc hiện tại của em này, mẹ của Tiểu Vũ."
"Cảnh Diệc Ngôn!" Cô chỉ kịp thét lên ba chữ này đã bị người đàn ông vồ lấy, trực tiếp ép xuống giường, sau đó thì mọi thứ đều trở nên quay cuồng.
Bữa tối của hai người được dùng vào lúc bảy giờ.
Trước đó Cảnh Diệc Ngôn có "tốt bụng" bảo Lạc Y Tuyết sang chỗ Lâm Vi mời cô ta đến dùng bữa cùng mình, nhưng khác với mọi khi, tối nay Lâm Vi lại từ chối lời mời của hắn còn không kịp cáu gắt mắng cô tiếng nào đã chốt khóa phòng lại.
"Vị hôn thê của anh từ chối bữa tối anh còn ăn ngon lành được thế sao?" Lạc Y Tuyết nhìn Cảnh Diệc Ngôn nãy giờ ăn uống ngon miệng nhịn không được hỏi một câu.
Người đàn ông nghe cô hỏi khẽ nhướng mày: "Theo lời em nói thì tôi nên bỏ bữa mới đúng?"
"Anh thừa biết ý tôi, không cần bắt bẻ." Cô ghét thái độ này của hắn.
Cảnh Diệc Ngôn tư lự à một tiếng, nhưng không trả lời vấn đề chính mà chỉ vào phần bít tết trong đĩa của mình, lắc đầu: "Lần sau em nên cắt thịt nhỏ lại một tí nữa, cả rượu vang cũng không nên rót nhiều như thế, thật sự là quá quê mùa rồi."
Những nhân viên khác của công ty lúc này cũng có mặt trong nhà hàng, khi nhìn một cảnh như vậy thì lần nữa khẳng định Lạc Y Tuyết được ngồi một bàn với Cảnh Diệc Ngôn là do tính chất công việc, đến lúc nghỉ dưỡng vẫn phải phục vụ cho hắn, đã vậy còn bị chê bai.
Không riêng gì họ, nhân vật chính là Lạc Y Tuyết nghe xong cũng phải nóng ran người. Chính hắn buộc cô cắt thịt cho mình dù thừa biết cô chưa từng làm qua chuyện này. Rõ ràng là cố ý muốn bôi nhọ cô.
Mặc kệ ánh nhìn của cô biểu thị điều gì, Cảnh Diệc Ngôn vẫn ung dung hỏi: "Sao em còn chưa cắt phần của mình, định ăn nguyên thỏi luôn sao? Có thư kí như em tôi thật sự mất mặt đấy."
"Anh... mặc tôi." Lạc Y Tuyết phải dùng hết bình tĩnh bình sinh có được mới nhịn xuống được cơn giận này, cầm dao nĩa lên, lần nữa hì hục cắt thịt.
Cảnh Diệc Ngôn nhìn cô vụn về tay chân thật sự chịu không được nữa, kéo đĩa của cô về phía mình: "Tôi vẫn nên thị phạm cho em thấy một lần thì hơn."
Dứt lời hắn liền trổ tài, từng đường dao đẹp mắt như thể muốn trêu tức đối phương. Lạc Y Tuyết nhìn theo không thể rời tầm mắt, kéo theo đó là chút thèm thuồng.
So với phần Cảnh Diệc Ngôn mới cắt xong thì phần vừa nãy cô cắt cho hắn đúng là nhìn qua chẳng còn muốn ăn, vừa thẹn vừa giận nhận lại đĩa của mình, Lạc Y Tuyết ăn không mấy vui vẻ.
Ngược lại người đàn ông rất cao hứng nhìn cô, chống cằm cười thích thú, tự nghĩ để có được giây phút thế này hắn đã tốn không ít công sức để gây nhiễu loạn công việc trong nội bộ công ty nhà họ Lâm đi.