Sáng hôm sau, Lạc Y Tuyết vừa nhúc nhích toàn thân liền đau đến cong lại. Cảm giác được cánh tay của người kia đặt trên eo mình, cô biết hắn chưa rời giường.
Hơn năm năm trước, cũng là cảnh tượng này, mỗi buổi sáng Cảnh Diệc Ngôn đều ôm chặt lấy cô, cùng nhau rúc ở trong chăn vào những ngày đông lạnh.
Lúc đó hạnh phúc bao nhiêu thì cảnh tượng ngày hôm nay lại ngang trái bấy nhiêu. Hắn đã có vị hôn thê và cô là tình nhân phá hoại hạnh phúc của một người phụ nữ khác.
Bất chợt nghĩ đến đây, cơ thể của cô thoáng run rẩy.
"Sao vậy?" Người đàn ông trầm trầm giọng lên tiếng.
Mới sáng sớm lại bị lạnh rồi sao?
Hắn khẽ thu vòng tay, ôm chặt cô hơn. Một đêm êm đềm trôi qua quả nhiên tinh thần khoan khoái hơn hẳn.
"Tổng tài, anh về phòng của mình được rồi. Vị hôn thê của anh không tìm thấy nhất định nổi giận với tôi." Bất chợt người phụ nữ trong vòng tay hắn lại trở mặt.
"Em dám làm mà không dám nhận sao?" Cảnh Diệc Ngôn không giận còn cười, sờ loạn trên người cô để trêu chọc: "Từ lúc nào lại nhát gan như vậy?"
Lạc Y Tuyết đẩy tay hắn ra, buồn bực muốn ngồi dậy nhưng đối phương đã đoán được ý đồ, hắn lật người áp cô xuống giường: "Tôi đã cho em xuống giường sao?"
"Tôi phải dậy rồi!"
"Tôi cho em được ngủ nướng."
"Tôi không cần."
"Không do em quyết định." Dứt lời Cảnh Diệc Ngôn lần nữa xốc hai chân của cô lên cao, thật tình thú nhào nặn cô thành vài tư thế xấu hổ.
Lạc Y Tuyết giận run người, mới sáng sớm hắn lại bày trò quỷ, chẳng lẽ hắn không có tý nào gọi là chột dạ sao?
Nhưng hai người còn chưa vui vẻ được bao lâu, tiếng đập cửa đã vang lên kèm thèm tiếng thét gọi:
"Lạc Y Tuyết!"
"Lạc Y Tuyết!"
"Cô ra đây cho tôi!"
Là tiếng của Lâm Vi, không xong rồi. Lạc Y Tuyết gấp gáp muốn lấy áo khoác lên, nhưng Cảnh Diệc Ngôn lại nhanh tay hơn, giật lấy, kéo về phía mình.
"Lạc Y Tuyết, cô làm gì trong đó! Mau mở cửa ra, nếu không mở, đừng trách tôi phá cửa xông vào!" Lâm Vi giận dữ, cả buổi sáng không tìm được Cảnh Diệc Ngôn, nhất định hắn đã bị dụ dỗ đến đây.
"Lạc Y Tuyết, vậy cô đừng trách tôi! Người đâu, mang chìa khóa lên đây!"
"Cảnh Diệc Ngôn, trả cho tôi!" Lạc Y Tuyết gấp đến giậm chân, nhưng Cảnh Diệc Ngôn xem như không liên quan đến mình, cười gian manh.
Tình thế cấp bách cô không giành với hắn nữa chạy đến tìm vali quần áo của mình, thế nhưng tay chưa chạm vào đã bị Cảnh Diệc Ngôn đá xa cả thước, hắn còn vươn tay ôm cả người của cô vào lòng mình.
"Đã làm rồi, còn sợ người khác phát hiện sao?"
"Nếu bị phát hiện, người phiền phức cũng không phải mình tôi!" Cô tốt bụng nhắc nhở.
Nào ngờ hắn còn cười: "Ha, tôi đang rất chán, muốn có phiền phức để giải quyết đây! Đặc biệt là phiền phức liên quan đến em..."
"Cảnh Diệc Ngôn, anh điên rồi, buông tôi ra!" Lạc Y Tuyết không thể đấu lại lý lẽ của hắn, vừa thẹn vừa tức.
Hai người đều không mặc quần áo, nếu để Lâm Vi thấy thì phải làm sao đây?
"Hôn tôi đi, tôi sẽ buông em ra." Cảnh Diệc Ngôn tâm tình không chút hoảng loạn, véo véo vào mông cô.
"Đau!" Cô rít lên như một con mèo xù lông.
"Suỵt, khẽ thôi. Bên ngoài có người, hả?" Người đàn ông vẫn ác ý châm lửa trên người cô, ra điều kiện: "Hôn tôi một cái, liền buông em ra."
"Lạc Y Tuyết, cô ra đây!" Lâm Vi tiếp tục thúc giục, Lạc Y Tuyết không thể làm gì khác đành thuận theo ý Cảnh Diệc Ngôn hôn một cái lên má hắn.
Ai ngờ hắn lại lắc đầu đòi hỏi: "Hôn mặt thì không tính."
"Anh..." Cô trừng mắt.
"Lạc Y Tuyết!" Lại là tiếng của Lâm Vi.
Lạc Y Tuyết giậm chân, nhắm mắt làm liều, dán môi lên môi hắn.
Cảnh Diệc Ngôn nhân cơ hội đó liền giữ chặt gáy của cô, không cho rời đi nữa, cùng cô hôn thật sâu.
"Lạc Y Tuyết, đừng trách tôi! Đưa chìa khóa đây!" Bên ngoài quản lý đã đem chìa khóa đến, Lâm Vi liền giật lấy, cho vào ổ khóa.
Lạc Y Tuyết kinh hãi, nhưng Cảnh Diệc Ngôn lại không quan tâm, trực tiếp đè cô xuống giường.
Lúc cô cảm thấy mọi thứ sụp đổ thì lúc này trợ lý của Cảnh Diệc Ngôn đột nhiên đi đến, nói với Lâm Vi đứng ngoài cửa:
"Lâm tiểu thư, tổng tài đang đợi cô ăn sáng ở nhà hàng dưới tầng trệt, cô có thể qua đó ngay không?"
Lâm Vi chưa kịp đẩy cửa đi vào nghe vậy thì nhíu mày nghi hoặc: "Tại sao sáng nay tôi không tìm thấy anh ấy, gọi cũng không nghe máy? Các người không lừa tôi chứ?"
"Lâm tiểu thư, là thế này, tổng tài từ rất sớm có một cuộc hẹn với một đối tác người nước ngoài, do trái múi giờ nên cuộc gặp mặt diễn ra vào lúc 4 giờ sáng, bây giờ mới quay lại đây ạ." Trợ lý vẫn rất cung kính.
Lâm Vi bán tín bán nghi nhưng đã lấy lại bình tĩnh, nếu Cảnh Diệc Ngôn đã cố tình căn dặn trợ lý của hắn nói như vậy cô ta cũng không nên truy cùng giết tận.
"Được rồi, anh bảo anh ấy chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay."
"Vâng, tôi sẽ thông báo với tổng tài."
Lâm Vi ừ một tiếng, nhìn cửa phòng của Lạc Y Tuyết lần nữa rồi giẫm gót bỏ đi.
Khi tiếng bước chân của cô ta biến mất Lạc Y Tuyết ở trong phòng mới dán thở ra tướng, sắc mặt lúc này đã trắng bệch, trái tim đánh thùm thụp sắp vọt ra ngoài, ngón tay đang nắm chặt tóc của Cảnh Diệc Ngôn run rẩy buông ra.
Thì ra tất cả đều nằm trong sự sắp sếp của hắn, hắn đang định chơi cô!
"Sợ đến vậy à? Chẳng phải phụ nữ chỉ cần tiền như em thì không sợ gì cả, chỉ sợ không có tiền thôi?" Hắn còn vô tâm buông lời trêu chọc.
Cô không nhịn được nữa, lớn tiếng mắng: "Anh... đê tiện! Cô ta xuống tầng trệt rồi. Anh không ở đó, không sợ bị lộ sao?"
"Em lo cho tôi sao?"
"Tôi mới không cần!"
Cảnh Diệc Ngôn cười hừ một tiếng, mổ vào người cô hai cái nữa mới đứng dậy, choàng áo vào: "Biểu hiện hai ngày còn lại nên tốt một chút, nên nhớ em là đồ tôi đã mua về, ngoài tôi ra tốt nhất đừng để kẻ khác đụng vào làm hư hại."
Dứt lời hắn liền sải bước ra ngoài.
Lạc Y Tuyết ngồi trên giường thấy cửa vừa đóng lại lập tức cầm gối ném về phía hắn: "Đồ khốn, anh tuổi chó sao?!"
Lúc này, trên ngực cô đã in đều hai dấu răng đáng sợ.