[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 54: Quen thuộc




Cảm giác quen thuộc kia cũng không phai nhạt, theo lời người đàn ông nói ra, Tô Đình lại càng thấy quen thuộc hơn.

Mọi người ngơ ngẩn, cô cũng ngơ ngẩn. (

Người dây dưa với cô sớm đã bị lôi đi, mọi người cũng không để ý đến hắn, chỉ một mực nhìn chằm chằm người đàn ông cả người đầy khí chất này.

Tìm được cô rồi?

Trong trí nhớ, cô chưa từng quen biết người này...

Nhưng hắn biết tên của cô.

Cơn đau đã biến mất từ lâu bất chợt kéo đến, sắc mặt Tô Đình nhanh chóng trở lên trắng bệch.

Hình như... còn đau hơn trước đây.

Bỗng nhiên, cô được một vòng tay ấm áp ôm vào lòng, động tác vô cùng tự nhiên, giống như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần vậy.

Khoảnh khắc chạm vào kia, cô đọc được nội tâm của hắn: (Em ấy không nhớ ra mình.)

Nhưng lời hắn nói ra lại là: "Không cần nhớ ra, chúng ta bắt đầu lại."

Giọng nói đều đều, nhưng Tô Đình lại nhận ra được nỗi buồn trong đó.

Trái tim đau nhói nói cho cô biết, cô phải làm gì đó để cho người đàn ông này vui lên.

Vậy nên, Tô Đình cũng không màn đến việc đây là lần đầu tiên gặp người đàn ông này, giơ tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.

Cảm nhận được cơ thể hắn cứng đờ, cô mím môi: "Tôi... tôi sẽ cố gắng nhớ ra anh là ai."

(Đình Đinh vẫn dịu dàng như vậy, nếu em ấy không nhớ ra cũng không sao, mình trói em ấy vào bên cạnh mình là được rồi.]

Tô Đình run lên một cái, ngước mắt lên nhìn người đàn ông.

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, nhưng ai biết được trong lòng hắn lại muốn trói cô lại chứ.

Tô Đình cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ cùng với đau lòng, thần kì là không cho chút sợ hãi nào.



Hình như cô... rất tin tưởng người này thì phải.

Tô Đình hai năm gần đây đều tránh tiếp xúc với người khác, vậy mà lúc này lại ngoan ngoãn nằm trong lòng của người đàn ông, để hắn bế đi.

Lên xe, tài xế tuy khiếp sợ nhìn người phụ nữ trong lòng ông chủ nhưng vẫn chuyên nghiệp: "Niệm gia, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?"

Bình thường thì sẽ về thẳng biệt thự, nhưng hôm nay... có thêm cô gái này nên hắn không chắc chắn lắm.

"Về biệt thự đi."

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ bé trong lòng, một chút cũng không có buông tay.

"Tôi đưa em về chỗ tôi trước." (2

(Người đã đến tay, không lý nào lại thả ra được.]

Nhìn người trong ngoài bất nhất này, Tô Đình cũng coi như đã biết được cách chung sống.

Khoan đã, chung sống?

Cô... cô chưa gì đã muốn chung sống với người ta?

Nghĩ đến đây, Tô Đình muốn cách xa hắn để bản thân bình tĩnh lại một chút.

Nhưng Niệm Ức cho sao? Bàn tay đang ôm vòng eo nhỏ của cô càng siết chặt hơn nữa.

"Không phải em sợ sao?"

(Eo thật mềm, thật nhỏ, muốn ôm.) (1)

Tô Đình mặt mũi đỏ bừng nhưng cũng đồng thời từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực của người đàn ông.

Tài xế phía trước len lén liếc nhìn hai người phía sau, nhìn thấy cảnh này, tay lái nhất thời run lên một chút nhưng may mắn vẫn chắc tay lái.

Ông chủ của bọn họ khi nào quen được con gái nhà người ta vậy? Đây không phải là lần đầu gặp mặt sao? Sao nhìn thế nào cũng thấy tự nhiên như ruồi thế?



Tô Đình vẫn đang ngồi trên đùi hắn, bây giờ cô đã bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao thân thể lại vẫn cứ muốn thân thiết với người này.

Dưới ánh mắt thâm sâu của người đàn ông, Tô Đình mở miệng: "Anh tên gì?"

Xe phanh lại, tất cả đều chúi đầu về phía trước, Niệm Ức nhanh tay ôm đầu cô vào lòng che chở, sắc mặt âm trầm liếc nhìn tài xế: "Trở về chịu phạt đi."

Tài xế khổ mà không dám nói, hắn là vì câu nói của cô gái làm cho bất ngờ, cô theo người ta về gần đến nhà rồi mới nhớ ra hỏi tên người ta, vậy đây đúng là lần đầu tiên hai người gặp nhau rồi, thật không thể hiểu nổi, chẳng lẽ là... vừa gặp đã thương?

Không để ý đến biểu cảm một lời khó nói hết của tài xế phía trước, Niệm Ức xem Tô Đình có bị gì không, sau đó lại ôm người vào lòng một lần nữa, lúc này mới trả lời: "Niệm Ức."

(Ngay cả tên cô ấy cũng không nhớ nữa rồi.) *

Tô Đình nghe được, trong lòng không hiểu sao khổ sở, cô theo bản năng hôn lên má người đàn ông, còn an ùi:

"Tôi không biết tại sao lại quên đi anh, nhưng anh mang lại cảm giác rất thân thuộc cho tôi, vậy nên tôi sẽ cố gắng nhớ lại anh, anh đừng buồn."

Đầu óc Niệm Ức trống rỗng trong vài giây, sau đó hắn trầm thấp nói: "Vậy em bồi thường cho tôi đi." (1

Bồi thường cái gì?

Rất nhanh, Tô Đình đã biết được bồi thường ở đây có nghĩa là gì.

Vì cô đọc được lời trong lòng hắn: "Muốn hôn."

Tô Đình mím môi, cả gương mặt đỏ ửng cả lên, lý trí nói cho cô, cô không thể dễ dãi như vậy trong lần đầu gặp được, nhưng thân thể lại nhanh hơn một bước, môi chạm môi với đối phương.

Vừa chạm vào, Tô Đình đã giật mình lùi lại, nhưng giây tiếp theo, đầu cô đã bị giữ lấy, bóng người đàn ông đô xuống, mạnh mẽ câu lấy môi cô.

Ban đầu, nụ hôn chỉ dừng lại ở bên ngoài, nhưng dần dần, Niệm Ức thấy không đủ, càng ngày càng sâu, càng ngày càng nồng nàn, nhất thời trong xe chỉ nghe thấy tiếng nước của hai người.

Tài xế ngồi trước mặt đỏ bừng, nhanh tay kéo tấm che xuống, không dám nhìn nhiều.

Tấm chắn được thả xuống, Niệm Ức càng được dịp, không kiêng dè gì mà đè cô xuống hôn.

"'Um um um!!!"

Tô Đình bị hôn đến không thở nổi, bàn tay yếu ớt đập đập lấy ngực đối phương, bị bàn tay to lớn nắm lấy,đưa lên đỉnh đầu.