[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 55: Bước tiến mới




Niệm Ức tách môi ra, chừa cho cô cơ hội thở: "Thở đi."

Tô Đình lúc này không có thời gian đọc nội tâm của hắn, chỉ có thể hít lấy hít để bầu không khí xung quanh.

Sau khi hơi thở đều hơn một chút, bóng dáng người đàn ông lại phủ xuống một lần nữa, ngậm lấy môi cô mà chơi đùa.

Nước bọt từ môi chảy xuống cổ, Niệm Ức cũng không buông bỏ mà theo đó hôn xuống, những nơi đi qua đều để lại dấu vết mờ ám.

Hôm nay, Tô Đình mặc một chiếc váy trễ vai, lộ ra xương quai xanh mê người, Niệm Ức đi xuống liền dừng lại ở nơi đó, hôn đi hôn lại rất nhiều lần, cả một vùng xương quai xanh đều là dấu hôn của hắn. (2

(Đình Đình ngoan quá, thơm quá, muốn.)

Nghe được câu này, sương mù trong mắt Tô Đình rút đi một chút, cô cố gắng dùng chút lý trí sót lại đẩy hắn ra:

"Được... được rồi."

Niệm Ức bị đẩy đi hơi bất mãn, ở trên môi cô cắn một cái, lại ở nơi mềm mại của cô bóp mấy cái, đến khi nghe tiếng kêu đau của cô, hắn mới miễn cưỡng dừng lại được, lấy áo khoác của mình khoác lên vai cô, một lần ngồi dậy, ôm người lên đùi mình. (1)

Tô Đình lúc này hận không thể biển mất ngay lập tức, cô... vậy mà lại suýt chút nữa....

Không dám nghĩ quá nhiều, Tô Đình chỉ dám úp mặt vào lồng ngực người đàn ông, không dám nhìn hắn nữa.

[Cô ấy đang xấu hổ sao? Đáng yêu quá, muốn cắn.)

Sau đó, hắn thật sự cắn vào má cô một cái, còn dùng gương mặt nghiêm túc như vậy để cắn nữa!

Hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói gì nữa nhưng bầu không khí hài hòa đến lạ.

Rốt cuộc, chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự rộng lớn, tài xế cũng không dám đi thúc giục, đứng ở ngoài chờ người ra.

Toàn bộ người làm đều nhận được thông báo, xếp thành hai hàng đợi chủ nhân bước vào.



Nhưng đợi một hồi vẫn chưa thấy Niệm gia của bọn họ ra ngoài, mọi người trong lòng nghi ngờ nhưng không dám bày tỏ cái gì, cúi đầu đứng đợi.

Một lúc sau, cửa xe cuối cùng cũng mở, Niệm gia đi ra, nhưng đồng thời... còn bế theo một cô gái.

Bọn họ không thể nhìn thấy mặt cô, chỉ có mắt cá chân trắng nõn lộ ra ngoài, nhưng chỉ vừa nhìn thôi cũng biết là mỹ nhân.

Niệm Ức che Tô Đình đến gắt gao, sải bước dài vào biệt thự, đồng thời phân phó nhà bếp dọn cơm chờ sẵn.

Tô Đình vốn muốn tự đi vào, nhưng người nào đó không đồng ý, một mực che cô lại ôm vào trong.

Cũng may là khuôn mặt không lộ ra ngoài, không thôi ai cũng sẽ thấy gương mặt đỏ bừng này của cô mất.

(Không muốn người khác nhìn thấy vẻ mặt này của cô chút nào.]

Cuối cùng, Tô Đình cũng hiểu vì sao, gương mặt trong lớp áo càng đỏ hơn nữa.

Vào đến phòng, cô được đặt trên giường, lúc này mới có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Rộng lớn, xa hoa.

Đây chính là kết luận của Tô Đình.

Bỗng nhiên bị ôm lấy từ đằng sau, cằm người đàn ông gác lên vai cô: "Thích nơi này không."

(Nếu không thích thì cho người trang trí lại.]

Tô Đình cũng không muốn làm phiền nhiều người, cô gật đầu; "Thích."

Nhìn cô ngoan ngoãn đi theo mình như vậy, lại ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm, trong lục Niệm Ức rục rịch.

"Không biết tôi là ai mà cũng dám đi theo à?"

Ngoan đến muốn nuốt vào bụng.



Tô Đình lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi tin vào anh, càng tin vào chính mình hơn."

Nói chính xác hơn là tin vào trái tim cùng cảm giác của cô.

Niệm Ức mím môi, sự rục rịch trong lòng càng lớn hơn nữa, bế người lên đặt cô xuống giường, tiếp đến liền không để cô phản ứng đã cúi người xuống hôn.

Nụ hôn lần này khác với lúc trong xe, Tô Đình nhìn vào ánh mắt tràn đầy dục vọng của Niệm Ức, cả người run lên.

Cô quay đầu sang một bên, quá nhanh, tiến độ này quá nhanh rồi, dù cô có cảm giác quen thuộc và không nỡ với hăn thì cũng không thế làm vậy được!

Môi Niệm Ức chạm vào má cô, nở nụ cười, lại một lần nữa kéo mặt cô qua, hôn xuống.

Hai chân Tô Đình bị tách ra, vòng lên eo của người đàn ông.

Tà váy bị tốc lên đến đùi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, bàn tay người đàn ông vuốt ve, sau đó từ từ đi lên.

"Niệm... ưm... Ức..."

Tô Đình gọi tên hắn, nhưng giọng nói ngọt ngào như vậy, cũng không biết là đang ngăn cản hay cổ vũ hắn nữa.

Cô muốn đọc nội tâm lúc này của hắn, nhưng lại không đọc được.

Phía trước chợt lạnh, không biết lúc nào, phần trên của bộ váy bị kéo xuống, lộ ra đồi núi mềm mại.

Đôi mắt của Niệm Ức đã bị dục vọng thay thế hoàn toàn, hắn khàn khàn mở miệng: "Không nhớ được tôi, vậy hãy nhớ cơ thể của tôi đi."

(2)

Sau đó, trong phòng chỉ toàn tiếng thở dốc cùng tiếng va chạm làm người khác đỏ mặt tim đập.

Nhà bếp ở bên dưới hâm đồ ăn rất nhiều lần, ông chủ của họ cũng chưa xuống.