Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 10




Cố Thanh ghi lòng tạc dạ ngày giao hẹn với Thương Thanh Từ đại nhân. Hôm sau, cô cố ý giả bệnh ở nhà, không theo bố mẹ đi thăm họ hàng… Nhưng di động lại im ắng cả ngày, Weibo cũng chẳng có động tĩnh gì, cô tự hỏi không biết “ngày mai” của đại nhân rốt cuộc tính theo lịch nào đây? Cô hơi thấp thỏm. Chiều ngày thứ ba, cô lặng lẽ mở account nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào lại lạc bước vào phòng của đại nhân.

Mấy ngàn fan treo máy, hơn mấy trăm fan đang tự tìm thú vui. Lượng fan của đại nhân rất hùng hậu nên chẳng cần cuối tuần phải có những hoạt động cố định, quản lý YY mời các CV đang nổi hoặc ca sĩ mạng đến để duy trì lượng fan.

Nói thật… kênh của Thương Thanh Từ căn bản không cần duy trì lượng fan… Ngược lại, những người được mời đến đều bỗng dưng phình thêm mấy trăm fan trong nháy mắt, rõ ràng họ được thơm lây từ đại nhân thì có.

Trong tai nghe chợt vang lên giọng nói quen thuộc. Cố Thanh liếc nhìn nick, hoá ra là Tẩu Điều Nhi. Cô nhận ra cậu bé này, giọng hát mỏng manh này chẳng phải là thành viên trong xã đoàn nhà mình sao?

Cậu bé phát hiện ra cô trên YY, lại còn ở trong phòng của Thương Thanh Từ đại nhân nên lập tức gửi tin nhắn cho cô: Thanh Thanh Mạn, em muốn ôm đùi… Nhanh! Đưa đùi qua đây…

Cố Thanh: →_→

Tẩu Điều Nhi: →_→ Nhân cơ hội chị còn chưa thành đào kép một cặp với đại nhân, em phải nhanh tay ôm chặt mới được.

Cố Thanh: →_→ … Hiểu lầm thôi.

Tẩu Điều Nhi: →_→ Khi tình cảm đang trong giai đoạn mờ ám, người ta vẫn thường bảo “đó chỉ là hiểu lầm”.

Cố Thanh: 

Cô vừa định out thì chợt nghe MC trong kênh đột nhiên hỏi Tẩu Điều Nhi vừa biểu diễn xong và đang chuẩn bị buông mic: “Tẩu Điều Nhi đại nhân, tôi nhớ Thanh Thanh Mạn và anh hoạt động trong cùng xã đoàn, đúng không?”

Chỉ trong thoáng chốc, cả màn hình đã tràn comment “Thanh Thanh Mạn!!!”. Thật triệt để và quyết liệt!

Tẩu Điều Nhi cười gượng hai tiếng, ho khan hai tiếng, ừm hai tiếng…

Cố Thanh cảm thấy gai lạnh sống lưng, cô vội vàng gửi tin nhắn riêng cho cậu ta. Tuyệt đối không được nói bất kỳ… điều gì liên quan đến chị và đại nhân đấy nhé!

Cô gửi rồi mới thấy mình ngốc không kể xiết… Sao lại có cảm giác không đánh mà tự khai thế nhỉ? Trời đất chứng giám, miếng đất cằn cỗi nhà cô quả thực không hề chôn vàng giấu bạc, ngay cả cắc lẻ cũng chẳng có… Cố Thanh còn đang rối như tơ vò thì cậu bé kia lại ho hai tiếng: “Ừm, cô ấy là thành viên đắc sủng nhất xã đoàn chúng tôi, vừa biết hát vừa có thể hoà âm phối khí, lại có thể làm hậu kỳ và cả trang trí nữa…”

Cố Thanh lặng lẽ nhắm mắt. Đến bão cũng bị cậu ta chém tan tác chứ nói gì đến gió…

MC “ồ” lên một tiếng. “Anh không cần lái sang chuyện khác… Nói về Thanh Thanh Mạn và đại nhân của chúng ta đi! Khụ khụ… anh hiểu mà.”

Tẩu Điều Nhi trầm mặc hai giây.

Thanh Thanh Mạn lập tức gửi thêm một tin:Nếu dám nói một chữ, chị sẽ đuổi giết chú tới chân trời góc biển…

“Chuyện đó…” Giọng Tẩu Điều Nhi thoáng ý cười, nói: “Không được! Chuyện về hai người họ… Thanh Thanh Mạn nói, tôi tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ…”

MC lại “ồ” lên một tiếng. Fan ở dưới vỡ vụn tim gan, gào khóc thảm thiết.

“Không nghe thấy gì cả…”, “Ta không nghe thấy gì cả…”, “Chuyện đó ta cảm nhận được, đại nhân của chúng ta cũng sắp hai mươi sáu tuổi, dẫu sao cũng phải có đào rồi… Ta nghe tiếng tim mình đang vỡ vụn…”, “Ta không nghe thấy gì cả…”, “Đại nhân là của mọi người, hoa thơm phải để mọi người cùng ngửi, không được phép hái xuống! Đánh chết cũng không đồng ý!”, “Đại nhân của chúng ta tiếng lành đồn xa, hơn chục năm qua bao nhiêu thiên kim tiểu thư khuynh quốc khuynh thành mà còn không nắm được trái tim ngài… Thanh Thanh Mạn kia tài đức gì mà dám làm vậy chứ… Lăn lộn! Quằn quại! Không cho phép!”…

Cố Thanh cảm thấy… Ừ… Não cô không đủ dùng nữa rồi!

Sau đêm huyết quản bị nổ tung kia, thanh danh, nguyên tắc của cô, tất cả đều tan theo mây khói cùng Thương Thanh Từ đại nhân… Nhưng thanh danh, nguyên tắc của đại nhân thì cao sang như thế, của mình rơi rụng cũng đành thôi vậy, chứ đại nhân thì…

Suy đi tính lại, tiếp tục suy đi tính lại, Cố Thanh cảm thấy mình cần bắt tay thực hiện công tác phòng bị. Cô lấy điện thoại dưới gối ra, mở Wechat, hắng giọng gọi: “Đại nhân… Em muốn nói với anh một chuyện!”

Vèo một cái, tin nhắn thoại đã được gửi đi! Cô cầm điện thoại, yên lặng chờ, chờ, chờ… Trong lòng bắt đầu thấy bất an, bắt đầu phỏng đoán mọi phản ứng của đại nhân khi nhận được tin nhắn thoại của mình.

Lỡ đại nhân không thích bị người khác quấy rầy thì sao?

Lỡ đại nhân thấy mình phiền phức thì sao?

Lỡ đại nhân…

Trước giờ, Cố Thanh luôn tự hào mình là người bình tĩnh, duy với đại nhân thì cô thực sự không bình tĩnh nổi. Đợi một lúc lâu, thấy mình chẳng thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại nữa, cô liền đặt nó lên bàn, nhưng liên tục dỏng tai nghe ngóng.

Bất chợt, Wechat báo có tin trả lời. Cố Thanh nhấn mở, tin nhắn của đại nhân, đúng là tin nhắn của đại nhân. May quá! May quá!

Nhưng tin nhắn chỉ có một giây thôi sao? Trong vòng một giây thì có thể nói ba chữ? Hay hai chữ?

Cô nghi hoặc mở ra, đặt bên tai. Giọng của Thương Thanh Từ vang lên rất mơ hồ: “Ừm!” Đúng là chỉ vỏn vẹn một tiếng “ừm”. Bạn đã bao giờ nghe ai đó gửi tin nhắn thoại độc một chữ thế này chưa? Mà chữ này có thể phát âm một cách trong trẻo, dễ nghe như vậy sao? Trong trẻo đến mức khiến người ta mê hoặc, thương yêu!

Ảo giác ập thẳng vào mắt cô lúc này là trong màn hoa trướng rủ, công tử phong lưu áo phanh ngực hờ hững, nằm nghiêng trên giường…

Cố Thanh sắp không chịu nổi. Chỉ một lời nói của đại nhân cũng đủ khiến cô vô thức hạ thấp giọng: “Đại nhân, anh đang ngủ à?”

Một lát sau, Thương Thanh Từ lại gửi tin nhắn thoại, cũng chỉ một giây như trước. Lần này anh sẽ nói gì nhỉ? Cô không thể đoán ra.

Áp sát điện thoại vào tai, cô nghe thấy Thương Thanh Từ lại “ừm” một tiếng. Lần này giọng anh nghe có vẻ tỉnh táo hơn, ngữ khí dịu dàng hơn. Cố Thanh nghe mà thấy tim mình như phiêu diêu tận phương nào. Tuy là tín đồ âm thanh từng trải nhưng cô biết chắc mình không thể trụ lâu hơn.

“Vậy… giờ đại nhân đã tỉnh ngủ chưa?”

“Ừm!”

Cố Thanh: “Vậy em… có thể nói chuyện chính được chưa?”

“Ừm!” Thương Thanh Từ không nhịn được, bật cười thành tiếng. Liên tục bốn tiếng “ừm” là bốn bức tranh mỹ nam sống sờ sờ. Người thứ nhất là quý công tử mơ màng chưa tỉnh ngủ, mắt say lờ đờ, mê hoặc, giọng nói mơ hồ. Người thứ hai là tiểu vương gia tay cầm chén thuốc tỉnh rượu, đuôi mắt hơi nhướng, giọng nói dịu dàng. Người thứ ba là tướng quân tuấn tú, áo che hững hờ, mắt cong hoa đào, giọng nói chan chứa vẻ nuông chiều. Người thứ tư, cũng là người khiến cô mất hồn nhất, thiếu quân vương vừa tỉnh ngủ trong khuê phòng, khẽ ôm hồng nhan, giọng nói mê hoặc chết người… Cố Thanh ngừng tưởng tượng, não bộ treo toàn tập, máu dồn lên chân mày.

“Ừm… đại nhân, em quên mất mình định nói gì rồi… ngài ngủ tiếp đi ạ!”