Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 7




Cố Thanh tắt máy tính, quăng mình xuống giường, ôm chăn lăn qua lăn lại, huyết quản muốn nổ tung. Trong đầu chứa toàn danh sách các ca sĩ nổi tiếng, đó quả thực là đội hình yêu thích nhất mà cô theo đuổi cả đời. Cô hưng phấn đến nỗi điện thoại kêu vô số lần mới nghe thấy. Cầm lên nghe không ngờ lại là Canh Tiểu Hạnh, cô bạn vừa mới nói tạm biệt trên phòng chat YY.

“Chúc mừng bạn Thanh nhé!”

Cô cười, hỏi Canh Tiểu Hạnh có chuyện gì mà khuya khoắt thế này vẫn còn gọi điện đến.

“Thực ra… ừm… tớ muốn… tâm sự với cậu!”

“Tâm sự á?” Cố Thanh thấy lạ lùng. “Ngày nào tớ cũng ăn ngủ, đi học với cậu mà cậu có tâm sự gì với tớ đâu? Sao vừa mới nghỉ tết mà đã có tâm sự thế?”

Người ở đầu máy bên kia ấp a ấp úng. Trực giác mách bảo cô đây là vấn đề tình cảm. Vấn đề tình cảm? Tám, chín mươi phần trăm là có liên quan đến vị nhóm trưởng của nhóm Perfect kia rồi.

Quả nhiên sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng Canh Tiểu Hạnh cũng khai rằng cô nàng vừa mới trao đổi Wechat lần đầu tiên với Tuyệt Mỹ Sát Ý – một cuộc hẹn riêng vô cùng trong sáng, thuần khiết tình bạn, người ta chỉ kể cho cô nghe chuyện ma, nhưng như thế cũng đủ khiến cô hồi hộp, xao xuyến, không thể chợp mắt.

Cố Thanh nghe mà chết cười, câu chuyện Tuyệt Mỹ kể hẳn không phải chuyện ma thông thường, mà chắc chắn là chuyện ma họa bì câu hồn nhiếp phách trong Liêu Trai chí dị.

“Bạn Hạnh ơi!” Cố Thanh hạ thấp giọng, đề phòng mẹ đang xem ti vi ở phòng khách nghe thấy. “Có phải bạn trở thành tín đồ âm thanh rồi không đó?”

“Hả?” Canh Tiểu Hạnh im lặng hai giây rồi cũng nhẹ giọng nói: “Hình như, có lẽ, đại khái là vậy!”

“Nếu một người đàn ông đẹp trai ngời ngời nhưng giọng nói lại khó nghe thì cậu có thích không?”

“Có lẽ… không thích.”

“Nếu một người đàn ông dịu dàng, chu đáo nhưng giọng nói lại khó nghe thì cậu có thích không?”

“Chắc là… không thích.”

“Nếu một người đàn ông giàu có nhưng giọng nói lại khó nghe thì cậu có thích không?”

“Không thích…”

“Chúc mừng cậu! Cậu đã lột xác thành tín đồ âm thanh chính hiệu rồi đấy!” Cố Thanh thở dài, giọng nói có chút u buồn: “Nếu phải sống cả đời với một người đàn ông mà giọng nói khó nghe, phát âm không chuẩn… thì thật đau khổ.”

Canh Tiểu Hạnh từng cười nhạt trước luận điệu của cô nhưng giờ cô tán đồng sâu sắc. Không cần đẹp trai, chỉ cần sạch sẽ là được. Không cần dịu dàng, có thể đào tạo sau cũng được mà. Hiện tại không có tiền, chỉ cần cần cù lao động là sẽ kiếm được tiền… Nhưng nếu giọng nói khó nghe thì… Thực không thể tưởng tượng nổi!

Hai tín đồ âm thanh đạt được sự nhất trí, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi Canh Tiểu Hạnh gọi điện đến.

Chẳng ngờ, Thương Thanh Từ đại nhân lại là típ người làm việc vô cùng hiệu quả, chỉ vài ngày sau, người lập kế hoạch cho bài hát này đã đối chiếu thời gian với Cố Thanh để chuẩn bị cho lần luyện tập đầu tiên.

Đương nhiên câu trả lời của Cố Thanh là: “Vâng, lúc nào cũng được ạ!”

Họ đều là những nhân vật cấp bậc hoàng gia, đương nhiên cô phải phối hợp, hơn nữa phải phối hợp tuyệt đối.

Vì chiêu đãi fan của Perfect nên nhóm quyết định công khai mọi hoạt động luyện tập, người nào trong đội hình này cũng có lượng fan khủng, kể từ lúc Cố Thanh bắt đầu treo máy đã thấy số người theo dõi từ mấy ngàn nhảy vọt lên mấy chục ngàn khiến cô càng lúc càng mất bình tĩnh. Spam phía dưới trôi vùn vụt như nước chảy, cô hoàn toàn không nhìn nổi họ viết những gì.

Khi treo máy, cô chợt nhìn thấy một tin nhắn riêng, thì ra là của Thương Thanh Từ.

Thương Thanh Từ: Đã luyện trước chưa?

Cố Thanh: Rồi! Đại nhân yên tâm, em luyện tập rất lâu…

Chỉ sợ mình làm Thương Thanh Từ mất mặt nên cô không dám chẳng luyện gì mà tới.

Tuy chỉ nói vài câu nhưng vì cô phải đối mặt với hàng loạt giọng ca vàng nên áp lực càng lúc càng phình to.

Thương Thanh Từ không trả lời.

Ngay sau đó, Phong Nhã Tụng và Tuyệt Mỹ Sát Ý, thậm chí Đậu Đậu Bánh Đậu cũng gửi tin nhắn riêng cho cô, bảo cô đừng lo lắng quá. Đậu Đậu Bánh Đậu còn rất ân cần nói với cô: Dù em hát hay hơn bọn chị thì cũng vẫn bị ném đá thôi, người mới mà, nhưng em phải gắng đứng vững trước áp lực! Cố lên nhé!

Cố Thanh lập tức thể hiện quyết tâm: Chị yên tâm! Tim gan của em rắn lắm!

Áng chừng mười phút sau, mấy người họ bắt đầu ngồi tán dóc. Có vẻ họ đều là bạn cũ nên toàn ngồi trêu chọc nhau. Thương Thanh Từ vẫn giữ phong thái cao quý lạnh lùng, không lên mic… Cố Thanh thì vẫn là kẻ vô danh tiểu tốt, hơn nữa cô cũng chẳng biết nói chuyện gì với tiền bối nên tắt mic ngồi nghe.

Hàng chục ngàn người online theo dõi, đúng là ngang ngửa với một live show ngoài trời. Mà các fan trung thành kia cũng vui vẻ lắng nghe các đại thần ẩn danh lâu ngày nói chuyện phiếm, đúng là cơ hội cầu còn không thấy!

Tuy nói là “luyện tập” nhưng vì vấn đề trì hoãn trên YY, nhóm không có cách nào hợp xướng nên chỉ có vài người tự nguyện hát dăm ba câu. Hoạt động lấy “luyện tập” làm cờ hiệu thực ra chỉ để làm nóng ngày kỷ niệm thành lập của nhóm Perfect mà thôi.

Quả nhiên, sau khi mấy người họ hát, đến phiên Cố Thanh thì phía dưới không được náo nhiệt như trước nữa. Họ chỉ chăm chăm tỏ tình với đại nhân, hoàn toàn coi cô là không khí.

Cô hát hết bài với trạng thái tốt nhất, phát hiện ngoài vài lời bình rằng hơi thở của cô không ổn định, trung khí không đủ ra thì không có gạch đá gì, điều đó khiến cô thấy vững dạ hơn. May mà không làm Thương Thanh Từ mất mặt.

“Thương Thanh Từ đại nhân phong lưu, phóng khoáng, cốt cách, hoàn mỹ của chúng ta đâu rồi?” Đậu Đậu Bánh Đậu vô cùng thông minh, lập tức chuyển khẩu pháo hướng về con át chủ bài hạng nặng. “Át chủ bài? Át chủ bài? Cậu ở đâu? Mau ra tiếp khách nào!”

Đậu Đậu Bánh Đậu là bạn cũ của anh nên cô nói chuyện có phần tuỳ tiện.

Kênh yên lặng mấy giây.

“Ừm, tôi đây!” Thương Thanh Từ đáp, anh hoàn toàn không để mắt tới một loạt những lời trêu đùa phía trước. Chất giọng đàn ông đủ sức hạ gục các cô gái chỉ trong một giây… “Cần tôi đọc thoại sao?” Anh khoan thai hỏi.

“Đọc thì đọc… mà không đọc cũng chẳng sao, cậu cứ mở miệng thể hiện tiết mục gì đó là được.” Đậu Đậu Bánh Đậu thở dài. “May mà quen cậu lâu năm nên tôi đã miễn dịch. Thương Thanh Từ đại nhân, giọng ngài có thể giảm bớt độ nuông chiều đi được không?”

Thương Thanh Từ không nhịn được liền bật cười.

Cố Thanh thấy tim lại nhảy lên rộn rã trong lồng ngực, cô đã say mềm. Giọng cười như thế thực khiến trái tim muốn vỡ vụn. Cô đã nghe giọng anh suốt hai, ba năm, sao vẫn không thể miễn dịch được nhỉ… Trời xanh hỡi…

Giọng cười vô cùng tự nhiên, vô cùng đa tình ấy, hôm nào cô nhất định phải lén ghi âm làm nhạc chuông gì đó mới được.

Anh có chút trầm ngâm. “Tiết mục gì được nhỉ?”

Spam ập đến như nước triều dâng. “Thương Thanh Từ đại nhân, em yêu anh! Yêu suốt đời!!!”, “Đại nhân , em là fan cuồng đây, anh ho nghe cũng hay, làm em mất hồn, anh biết không???!!!”, “Đại nhân đọc một lời thoại hoàn chỉnh đi, em ghi âm làm nhạc chuông!”, “Xin đại nhân hãy đọc câu “Em đúng là tiểu yêu tinh giày vò người ta, quỳ xuống mau!”, “Em chỉ cần một câu “anh yêu em”, em muốn ghi âm lặp lại một trăm lần làm nhạc chuông!”…

Fan hôm nay đông kinh khủng, cuồng kinh khủng, fan của những nhà khác tuyệt đối không thể nhiệt tình bằng một phần mười fan của Thương Thanh Từ đại nhân.

Cuối cùng, họ khiến cho mấy vị khách mời đặc biệt cũng không nhịn được cười.

Phi Thiếu vô cùng uyển chuyển biểu đạt sự “đố kỵ” của mình: “Chà! Đêm nay, tôi bị Át chủ bài đè toàn thân rồi…”

Cách nói mờ ám của anh làm Đậu Đậu Bánh Đậu không nhịn được phỉ nhổ: “Từ trước đến nay Thương Thanh Từ không dụ dỗ con gái, cũng tuyệt đối không tán tỉnh con trai. Đây là truyền thống rồi, đừng có mang Át chủ bài nhà chúng tôi đi bán hủ(*).”

(*) Bán hủ: Từ “hủ” xuất phát từ cụm từ “hủ nữ”. Hủ nữ là chỉ các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (Boy’s love) sống trong mơ tưởng tình yêu thuần khiết giữa boy với boy, vì vậy, bán hủ là chỉ chiêu thức lấy các chủ đề như trai đẹp, tình yêu trong sáng giữa boy với boy để gây tò mò và thu hút sự chú ý của độc giả nữ.

Phi Thiếu cười: “Bán hủ? Tôi mà cần bán sao? Tôi sớm thăng cấp thành tiên hủ từ lâu rồi!”

Anh ấy là ca sĩ, đương nhiên không thể có giọng nói tròn vành rõ chữ như Thương Thanh Từ. Cố Thanh thầm nghĩ, đúng là nếu so sánh với đại nhân thì chất giọng của ai cũng trở nên mờ nhạt.

“Tôi…” Anh kéo dài giọng, dường như đang suy nghĩ rất lung, âm cuối phát ra nhè nhẹ, thật sự hút hồn: “… hát được không?”

Hát…

Hát?!

Hát??!!

Cố Thanh tròn mắt ngạc nhiên, fan cũng đứng hình, các thành viên của nhóm Perfect có mặt tại hiện trường đều trố mắt. Ai từng nghe Thương Thanh Từ hát nào? Hoàn toàn không có ai!

Trước đây, lúc Thương Thanh Từ cực kì hot trên mạng, bất luận fan yêu cầu tha thiết thế nào, bất luận bên tổ chức thanh thế lớn ra sao cũng không cách nào khiến anh mở miệng hát… Thế nên mọi người đều nghĩ rằng con Át chủ bài này ắt là mẫu “tàn tật ngũ âm(*)” điển hình.

(*) Tàn tật ngũ âm: Trong âm nhạc truyền thống của Trung Quốc, ngũ âm bao gồm năm cung bậc là hợp, tứ, ất, xích, công, tương đương với năm nốt nhạc thời hiện đại là đồ, rê, mi, sol, la. Khi hát karaoke, có nhiều người thường hát sai nhạc, không nắm vững được các nốt nhạc nên hát giống như hét hoặc như đọc, khiến người nghe bị tra tấn lỗ tai, từ đó mọi người tếu táo gọi những người này là “không có năng khiếu nghệ thuật” hoặc “tàn tật ngũ âm”.

Nhưng, bây giờ – đêm nay, đại nhân lại muốn hát sao?

Cố Thanh lập tức mở nút ghi âm, cô thề mọi người trong căn phòng này đều sẽ hành động giống hệt mình: ghi âm…

Phi Thiếu cà lăm, không dám tin vào tai mình. “Thương Thanh Từ, cậu muốn chia cắt giang sơn của chúng tôi sao?”

Đậu Đậu Bánh Đậu cũng không nhịn được, liền cất tiếng cảnh báo: “Ê, cách phát âm của diễn viên lồng tiếng và ca sĩ khác nhau một trời một vực. Chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng cậu có thể hoàn toàn dùng giọng của diễn viên lồng tiếng để hát sao? Đảm bảo không hát sai nhạc đấy chứ?”

Tuyệt Mỹ Sát Ý cười to hai tiếng, rõ ràng anh đang vô cùng mong đợi sự kiện này.

Tim Cố Thanh đập loạn xạ, cô vẫn chưa dám tin vào những gì đang diễn ra.

Mãi đến khi… đến khi mọi lời bàn tán tạm thời lắng xuống, Thương Thanh Từ mới điềm nhiên cất giọng: “Thanh Thanh, phiền em giúp tôi gõ phụ đề nhé!”

“Dạ?” Cô buột miệng thốt lên, giây sau cô mới lấy lại giọng với vẻ đầu hàng: “Thương Thanh Từ đại nhân, em đánh máy chậm lắm, không gõ được phụ đề đâu…”

Gõ phụ đề theo mỗi câu hát nhanh như gió cuốn của anh sao? Không khéo anh hát được mười câu, cô mới gõ đến câu thứ tư…

“Không sao!” Giọng Thương Thanh Từ như nhuốm ý cười, anh hoàn toàn không để mắt tới hàng loạt cao thủ phụ đề đang giơ tay xin đi giết giặc. “Gõ thế nào cũng được mà!”

Gõ thế nào cũng được… Chuyện này có thể thế nào cũng được ư? Thực sự thế nào cũng được ư? Đây là lần đầu tiên Át chủ bài hát tặng mọi người, phụ đề cặn bã của mình nhất định sẽ bị đập tơi tả.

Đâm lao phải theo lao, Cố Thanh không thể từ chối tại trận, cô trầm mặc ba giây rồi lấy quyết tâm hỏi: “Đại nhân định hát bài gì ạ?”

Anh hơi đắn đo rồi bình thản đọc tên bài hát:Vạn cốt thôi sa.

Vừa nói ra cái tên này, mọi lời trong mic đều im re. Bài hát dành cho nữ, hơn nữa lại là giọng nữ cao tuyệt đối.

Đêm nay, đại nhân định khiến “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” ư?