Tôn Trường Hải giật mình, không biết tên này ở đâu ra.
Mặc dù ông ta bị hủy đạo cơ do linh xà bị giết nhưng vẫn còn tu vi căn bản, tên này trốn trong đống đá, vậy mà ông ta không hề hay biết gì.
Hơn nữa trông kẻ này người không ra người, ma không ra ma, ông ta có thật là thần thổ địa không vậy?
Phạt hai ngàn, tạm giữ mười lăm ngày là cái quỷ gì?
Lữ Hiển cười gẵn một tiếng: “Haha, chỉ là một con chồn tinh thối thôi mà cũng dám giả mạo thần tiên!”
Hoàng Đại Sơn bị đối phương nhìn thấu, biết người này khá có bản lĩnh nên không dám khinh thường.
Vốn ông ta thấy Lâm Mộng Đình không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nên định câu giờ, chờ Lý Dục Thần tới.
Nhưng bây giờ chẳng những ông ta bị phát hiện mà còn bị nhìn thấu thân phận, cho nên đành phải bất chấp tất cả.
“Ông đã biết bản đại tiên tôi tới đây, sao không bày rượu ngon, thịt ngon ra mời?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần giả vờ giả vịt, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.
“Lũ triết Siberia trên núi không thể có thành tựu như mi được, mi ở đâu tới đây?"
“Haha, rõ ràng là bản đại tiên đang hỏi ông, ông lại hỏi ngược lại tôi, sao lại có thể mất lịch sự như vậy được?”
Lữ Hiển không nổi giận, đáp: “Thấy tu vi của mi không thấp, đã sắp tới giai đoạn hóa hình nhập đạo, ta cho mi một cơ hội đi theo ta tới Mạc Bắc, chờ ta khai đàn làm lễ tế, nữ thần Ô Mộc Thiếp thức tỉnh, ta sẽ cho mi được hầu hạ thần, xưng thánh trước mặt mọi người, lập miếu thờ, trở thành một vị thần đích thực của một vùng đất, mi thấy sao?”
“Hứt", Hoàng Đại Sơn nhổ nước bọt: “Mạnh miệng gớm! Ả nữ thần bỏ đi nhà ông thì có tài cán gì mà bắt tôi phải hầu hạ bà ta? Lập miếu ấy à, ông nghĩ
Ỉ thèm chắc? Tôi đã được lập miếu thờ từ tám trăm năm trước rồi, miếu của tôi có người thờ phụng, có tiền phúng, có đèn nhang, ai thèm đi theo ông tới cái chỗ cứt chim cũng không có đó chứ”.
Lữ Hiển thấy Hoàng Đại Sơn thóa mạ nữ thần, những nếp nhăn chẳng chịt trên khuôn mặt lập tức tỏa ra sát khí, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì mi chỉ có thể tu hành đến đây thôi. Thật đáng tiếc, loài triết nhà mi từ lúc có linh trí cho tới khi có tu vi có nhanh cũng phải mất hai, ba trăm năm nhỉ”.
Hoàng Đại Sơn biết đối phương sắp sửa ra tay nên không dám lơ là, vừa sẵn sàng đón địch vừa cười hì hì nói:
“Ông biết tôi đã mấy trăm tuổi rồi, sao còn không mau gọi tôi là ông nội đi! Xem lối ăn mặc của ông cũng không khác tên vu sư quỷ quái trong ổ ăn mày lần
trước là bao, vừa khéo, ông hãy xuống dưới đó với tên kia đi”.
Tôn Trường Hải nghe xong, giật mình nhìn Hoàng Đại Sơn, cả giận nói: “Hóa ra chính ông là người giết Bayar!”
Hoàng Đại Sơn cười hì hì nói: “Là ông đây giết đấy, làm gì nhau?”
Tôn Trường Hải giận dữ nhưng không dám đánh Hoàng Đại Sơn. Bayar là sư huynh của ông ta, cũng là vu sư Tát Mãn chân chính, mạnh hơn hạng gà mờ như ông ta không phải chỉ đôi chút.
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Hai tay Lữ Hiển bấm niệm pháp quyết, thổi một hơi về phía Hoàng Đại Sơn, mặt đất bỗng bốc lên gió lớn, cuốn quanh Hoàng Đại Sơn.
Hoàng Đại Sơn bị gió xoáy bao vây, nhất thời không thở được. Cơn gió này rất mạnh. Với pháp lực của ông ta thì không thể phá được nó. Ông ta đành nín thở, quay mòng mòng vài vòng, lựa hướng gió, định bụng thoát ra khỏi cơn gió Xoáy này.
Nhưng Lữ Hiển đâu đời nào cho ông ta cơ hội thoát thân, liên tục thổi thêm, gió càng ngày càng mạnh, bán kính cơn gió xoáy cũng càng ngày càng lớn.
Hoàng Đại Sơn vốn định xoay vòng vòng để tìm chỗ thoát thân, kết quả càng xoay càng nhanh, không dừng lại được.
Trong lòng ông ta thầm than hỏng rồi, lão già này mạnh hơn Bayar nhiều. Nếu cậu Lý không tới thì chắc chắn ông ta không thể đánh lại được đối phương.
Ông ta phẩy cây phất trần, muôn vàn sợi phất trần chui ra ngoài qua khe hở của những cơn gió, bắn về phía Lữ Hiển.
Lữ Hiển cười khẩy, nói: “Chỉ có mấy cọng đuôi sói mà cũng dám lấy ra cho mất mặt!”
Hai tay ông ta rung lên, vòng tay và chuỗi hạt đeo trên cổ tay phát ra một chuỗi tiếng vang lanh canh.
Những sợi phất trần kia bị quấn lại.
Thân thể Hoàng Đại Sơn vẫn còn đang xoay tròn trong gió, lông đuôi lại bị quấn lại, đành phải kéo mạnh một cái, hòng giật lông đuôi về.
Nhưng không biết trên cổ tay Lữ Hiển có gì mà lông đuôi lại bị quấn rất chặt, không thể giật ra được, trái lại, khi thân thể của ông ta xoay tròn, chiếc đuôi cùng tự quấn chặt vào người.
Lữ Hiển quát khẽ một tiếng: “Ra đi!” Hai tay ông ta kéo về phía sau, Hoàng Đại Sơn bị lôi ra khỏi cơn gió, lộn mấy
trăm vòng trên không rồi ngã “phịch” xuống đất, hình người biến mất, quay trở về hình dáng của một con hoàng thử lang.
Tôn Trường Hải cả giận: “Ông dám nhục mạ sư phụ tôi, nhục mạ nữ thần Ô Mộc Thiếp, tôi làm thịt ông!”
Hoàng Đại Sơn trừng mắt: “Ông dám! Sư phụ ông nói tôi là người hầu thân cận của nữ thần, sau này sẽ được lập miếu thờ, ông là cái thá gì chứ, ông mà làm thịt tôi, nữ thần sẽ không vui!”
“Sư phụ!”, Tôn Trường Hải phẫn nộ ra mặt nhưng ở trước mặt sư tôn, ông ta không dám làm bừa.
Lữ Hiển nói: t con chồn thối thôi mà, cứ kệ nó nói bậy đi, con chấp nó làm gì! Từ dạo mười mấy năm trước, khi sư thúc của con mất, thần vẫn luôn thiếu người hầu hạ lâu dài. Tu vi của con chồn thối này cũng được, mạnh hơn đám sư huynh đệ các con nhiều. Để nó hầu hạ thì không còn gì hợp hơn”.