“Nó là yêu, sao có thể so với sư thúc được chứ”, Tôn Trường Hải nói.
“Ôi...", Lữ Hiển thở dài: “Sư thúc của con canh giữ ở Mạc Bắc lâu ngày, chuyên tâm hầu hạ thần, không ngờ lại bị nhận nhầm là ta rồi giết chết. Bọn họ không nghĩ thử xem, nếu là ta thật thì sao bọn họ có thể thành công chứ?”
“Này, các người đừng chỉ mải nói chuyện phiếm như vậy, mau bỏ tôi xuống trước đã!”, Hoàng Đại Sơn kêu lên.
“Buông thì buông, mi cũng không trốn nổi đâu”, Lữ Hiển vứt Hoàng Đại Sơn xuống đất.
Hoàng Đại Sơn lăn lông lốc mấy vòng, nút thắt ở đuôi tuột ra, cơ thể thoát ra được: “Được được được, hôm nay tôi sảy chân rơi vào tay ông thì đành nghe ông vậy, sau này tôi sẽ ở lại trong miếu, không đi ra ngoài”.
“Yên tâm, chờ nữ thần tỉnh lại, mi hầu hạ chu đáo thì đương nhiên sẽ có thần vị”, Lữ Hiển nói.
“Xem ra ông già nhà ông là người tốt, vậy để tôi tặng ông một món quà”, Hoàng Đại Sơn bái Lữ Hiển một cái như thể vật nuôi trong nhà chúc tết, vừa chắp tay lại vừa vẫy đuôi.
Cơ thể lắc lư mấy lượt, đột nhiên Hoàng Đại Sơn chổng mông lên, đánh một quả rắm thật to.
Khói vàng lập tức ngập tràn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trong vòng một trăm thước xung quanh nơi này, cây cối và hoa cỏ lập tức héo rũ.
Tôn Trường Hải cảm thấy buồn nôn, mắt hoa lên, không nhìn thấy gì hết. Lữ Hiển phẩy hai tay, miệng niệm chú gọi gió tới thổi tan khó vàng. Tới khi nhìn lại thì không còn thấy tăm hơi Hoàng Đại Sơn đâu nữa.
Lữ Hiển túm một đoạn đuôi hoàng thử lang trong tay, nói: “Đúng là đã xem thường nó rồi! Không ngờ ở nơi quan trọng như thủ đô mà lại có một yêu vật có đạo hạnh cao như vậy!”
Tôn Trường Hải mê man một lúc lâu mới tỉnh lại, thấy Hoàng Đại Sơn đã chạy mất, ông ta rầu rĩ nói: “Chắc chắn nó là do nhà họ Lý nuôi, tiếc là đã chạy mất rồi!"
“Nó chạy không xa đâu”, Lữ Hiển giơ đoạn đuôi chuột trong tay lên: “Mấy trăm năm đạo hạnh của con triết yêu này nằm ở trong cái đuôi này hết, giờ đuôi bị đứt, tu vi bị giảm quá nửa”.
Lữ Hiển ngẩng đầu, nhìn mặt trời trên trời.
“Sắp tới giờ rồi, người bên phía Mạc Bắc đang đợi ta khai đàn tế thần. Con hoàng yêu này không chạy xa được đâu, chắc là đang trốn ở gần đây để trị thương, dưỡng khí. Trường Hải, con đi tìm nó rồi bắt nó đem về Mạc Bắc, ta đi trước đây”.
Nói rồi, ông ta giơ cánh tay lên, chiếc chuông trên cổ tay reo lên, mặt đất bỗng bốc lên một làn khói đen chui vào trong ngôi nhà đất, cuốn lấy Lâm Mộng Đình rồi cuốn lấy ông ta, thong thả bay lên trời, hóa thành một đám mây đen bay về phương bắc.
Trong lòng Tôn Trường Hải bất mãn nhưng không làm gì được. Ông ta vốn mời Lữ Hiển tới để báo thù, kế hoạch được thực hiện từng bước một rất thuận lợi.
Ngũ Ngọc Xuân là lá bài ẩn mà ông ta đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, ngay cả Tân Thụ Nghĩa cũng không hề hay biết. Vốn ông ta định dùng lá bài này để đề phòng lỡ như, không ngờ cuối cùng lại phải dùng tới nó thật.
Tiếc là ông ta đã đánh giá thấp thực lực của Lý Dục Thần. Tân môn bị diệt, chính ông ta cũng không còn †ồn tại, những sắp xếp trong quá khứ cũng không còn ý nghĩa vốn có. Hiện tại ông ta chỉ muốn báo thù, giết hết người nhà họ Lý.
Nhưng Lữ Hiển lại đột nhiên đổi ý, nói rằng trong máu của Lâm Mộng Đình có ma khí ngoại vực, có thể dùng để tế thiên thần, đánh thức nữ thần Bạch Sơn Ô Mộc Thiếp.
Vậy là kế hoạch báo thù của Tôn Trường Hải đổ bể. Chỉ có một mình ông ta, đừng nói là Lý Dục Thần, ngay cả Vinh khoái đao và Vương tay sắt ông ta cũng không đánh lại nổi. Hơn nữa linh xà bị giết, đạo cơ bị hủy, lại gấy mất một cánh tay, hiện tại e là ngay cả tên bảo vệ của nhà họ Lý ông ta cũng không đánh thắng nổi.
Nghĩ đến chuyện Lữ Hiển bảo ông ta đi bắt con chuột hoang yêu kia là ông †a lại thấy nhức đầu.
Lế nào con vật này bị đứt đuôi là sẽ mất đi sức chiến đấu hay sao? Không nói tới những chuyện khác, chỉ dựa vào chiêu đánh rắm vừa rồi của nó, nếu không nhờ Lữ Hiển ra tay thì ông ta đã bị chết vì khói rồi!
Tôn Trường Hải không định mạo hiểm, chỉ cần quay về nói là không tìm thấy là được. Dù sao ông ta cũng không báo thù được nữa, quay về Mạc Bắc, chờ sư phụ hoàn thành đại lễ tế thần đã rồi tính tiếp.
Ông nhìn về phía Ngũ Ngọc Xuân ở bên cạnh.
Ngũ Ngọc Xuân bị sặc hơi rắm của Hoàng Đại Sơn đã ngất xỉu.
Tôn Trường Hải nhìn thấy cô ta là lại thấy bực mình. Nếu không phải tại cô ta không nghe lời thì hiện tại người nhà họ Lý đã chết rồi. Cho dù tạm thời không giết được Lý Dục Thần nhưng giết được Vinh khoái đao và Vương tay sắt thì coi như cũng hả dạ.
“Con điếm thúi, để xem tao băm vằm mày ra!”
Tôn Trường Hải lật ngược bàn tay lên, trong tay xuất hiện một con dao nhọn, định ra tay với Ngũ Ngọc Xuân.
*À, vì tầng mười tám hết chỗ rồi! Bố ông, ông nội ông, ông nội của ông nội, ông nội của ông nội của ông nội ông... Tóm lại là tổ tông mười tám đời nhà ông đều đã ở đó rồi. Tại nhà ông mà giá phòng ở tầng địa ngục thứ mười tám tăng lên rõ cao. Ôi chao, tầng mười bảy tốt hơn nhiều, mua nhà còn được tặng kèm suối dầu nóng, độ nóng đảm bảo đạt tới nhiệ `
Tôn Trường Hải nghe vậy mới biết mình mắc lỡm Hoàng Đại Sơn, con chồn thối này chẳng những rắm thối mà miệng cũng rất cay độc.
“Hoàng yêu thối, dám trêu chọc tao, để xem tao có làm thịt, rút gân, lột da mày không!”, Tôn Trường Hải nổi giận quát lên một tiếng, xách dao xông tới.
Hoàng Đại Sơn rụt cổ lại, “ối” lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.