Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 22: Để tôi dạy cho anh




“LÚC nãy người trong điện thoại là ai thế?

“Hả?”

“Người bảo chú Minh thả các anh đi trong cuộc gọi ấy”.

“À, một người bạn thôi”.

Lâm Mộng Đình biết Lý Dục Thần sẽ không nói là ai nên không hỏi tiếp nữa, chỉ tò mò nhìn anh: “Nếu không có cuộc gọi đó, anh sẽ làm thế nào?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Chẳng phải có cô rồi sao”.

‘Tôi có làm được gì đâu? Chú Minh cũng đâu nể mặt tôi”.

“Sao có thể được”, anh phản đối: “Chú Minh nhất định sẽ nế mặt cô, ông ta chỉ đang tìm cách để giữ thể diện. Cuộc gọi đó của tôi chỉ bỏ thêm một quả cân để ông ta đưa ra quyết định nhanh hơn thôi”.

Lâm Mộng Đình nửa tin nửa ngờ, bỗng nhìn chằm chằm vào anh: “Có phải anh đã biết tôi là ai trước rồi không?”

Lý Dục Thần lắc đầu.

“Không đúng, chắc chắn là anh đã biết”, Lâm Mộng Đình nghiêng đầu suy nghĩ: “Vừa rồi anh hỏi tôi xa thế có đi nối khỏng, nhưng tỏi chưa nói cho anh biết nhà tôỉ ở đâu, sao anh lại biết tôi ở có xa hay không chứ? Anh giao Đinh Hương cho tôi là vì anh biết thân phận của tôi, Đinh Hương chỉ cần ở bên cạnh tôi là sẽ rất an toàn. Thế nên ban nãy anh mới nói chú Minh nhất định sẽ nế mặt tôi một cách chắc chắn như vậy”.

Lý Dục Thần phải công nhận rằng cô vợ chưa cưới này của mình rất thông minh.

Thông minh, tốt bụng, còn dũng cảm nữa, tính cách này rất khác với bà Lâm.

Nhưng anh không định nói ra thân phận của mình, bời vì vốn dĩ anh đến để từ hôn, mà nhà họ Lâm có vẻ không chào đón anh cho lắm.

“Chú Minh không có nế mặt tôi, chỉ nể mặt người gọi điện thoại cho anh thôi”, Lâm Mộng Đình tò mò nhìn Lý Dục Thần: “Rốt cuộc anh là ai vậy?”

‘Tôi tên là Lý Dục Thần, từ trên núi xuống”.

“Anh từ trên núi xuống thật hả?”, cô vẩn không tin lắm.

‘Thật”.

‘Vậy anh nói cho tôi nghe xem là ngọn núi nào đi”.

‘Côn Luân”.

“Giời, còn núi tuyết nữa cơ”, Lâm Mộng Đình càng không tin hơn nữa.

Lý Dục Thần giải thích: “Côn Luân rộng lớn như thế, quả thật có rất nhiều chỗ tuyết đọng quanh năm, nhưng đỉnh Thiên Đô của chúng tỏi không có tuyết, bởi vì trên đỉnh núi có kiếm trận Vạn Tỉẻn, vì phóng thích kiếm khí quanh năm nên còn nóng hơn cả nắng”.

Thấy anh càng nói càng thái quá, Lâm Mộng Đình dứt khoát phớt lờ anh luôn.

Một khi không có ai nól chuyện, bầu không khí trở nên kì lạ.

Hai người yên lặng đỉ trên đường phố thành phố Hòa vào lúc khuya.

“Muộn thế này rồi mà cô chưa về, người nhà của cô không lo lắng à?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Họ không biết hôm nay tỏi về thành phố Hòa”.

“Cô về mà không báo cho họ biết sao?”

“Nếu báo cho họ biết, họ sẽ sai tài xế đến đón tôi, chẳng có chút tự do nào cả”.

“Vậy nên cô muốn đi bộ về nhà là vì thời gian tự do này được kéo dài lâu hơn chứ gì?”

Lâm Mộng Đình cười gian xảo: “Bị anh nhìn thấu rồi”.

‘Thế có phải cô nên cho tôi phí bịt miệng không?”, Lý Dục Thần nói đùa.

Không ngờ Lâm Mộng Đình lại đồng ý rất sảng khoái: “Vậy để tỏi mời anh ăn khuya nhé, bên đó thì sao?”

Lý Dục Thần nhìn theo hướng cô chỉ, thấy ờ phía trước bốc khói mù mịt, hoá ra đằng đó có rất nhiều quán ăn khuya, khói được toả ra từ hai quầy đồ nướng.

“Được thôi”, đúng lúc cũng đã lâu rồi anh chưa ăn lại đồ ăn khuya ở thành phố Hòa.

Họ tìm một quán rồi ngồi vào bàn, gọi mười xiên nướng và một vại bia.

Lúc này, có hai người đàn ông mặc áo phông kẻ sọc ca rô ngồi vào bàn kế

bên họ.

Lý Dục Thần đã chú ý tới hai ké đó từ sớm, hai người này đã đi theo họ từ nãy giờ.

Anh giả vờ như không nhìn thấy.

Mùi vị của hàng quán ven đường làm cho Lý Dục Thần có cảm giác như đang quay trở lại thời thơ ấu.

Hồi đó đường phố không được khang trang và sạch sẽ lắm nhưng lại nhộn nhịp hơn rất nhiều so với bây giờ, đâu đâu cũng thấy những hàng quán kiểu này.

Anh và Mã Sơn, Đỉnh Hương thường xuyên ngồi bên vệ đường, nhìn những thực khách ấy từ xa.

Họ không có tiền ăn, nhưng dù chỉ ngửi thôi cũng đã thoả mãn lắm rồi.

Lúc nào Mã Sơn cũng vừa ngửi vừa nói rằng: “Khi nào lớn rồi, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền đế được ăn đồ nướng mỗi ngày!”

Trẻ con ngây thơ như thế đấy, dù có bị xã hội làm ô nhỉềm, biết rằng phải kiếm tiền, chúng cũng chỉ muốn được ăn đồ nướng thôi.

Thấy Lý Dục Thần thằn thờ xa xăm, Lâm Mộng Đình bắt đầu chơi điện thoại.

Lý Dục Thần hoàn hồn lại, tò mò cúi lại gần nhìn.

Lâm Mộng Đình úp điện thoại xuống bàn: “Sao anh lại nhìn lén tôi gửi Wechat thế hả?”

‘Đây là Wechat mà các cô nói đấy

à?”

“Anh không biết dùng điện thoại thông minh thật sao?”

Anh mờ mịt lắc đầu.

Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Anh ở đây đợi tôi”.

Sau đó cô đứng dậy đi băng qua đường, vào một cửa hàng ở đối diện.

Lý Dục Thần nhìn thấy hai người ở bàn kế bên cũng đứng lên, nhưng khi thấy anh ngồi yên tại chỗ, một trong hai cũng ngồi lại, còn người kia thì đi mất.

Anh đoán, có lẽ hai người này đang nhắm vào Lâm Mộng Đình.

Anh vờ như không thấy, cúi đầu uống bia.

Một lát sau Lâm Mộng Đình quay lại, cô cầm một cái túi trong tay.

Người đi theo cô cũng đã quay lại, anh ta ngồi xuống bàn kế bên, cả hai người cúi đầu nói gì đó với nhau.

“Cho anh này”, Lâm Mộng Đình đưa túi qua cho Lý Dục Thần.

“Gì đây?”

“Điện thoại đó”.

Lý Dục Thần nhận túi, lấy ra một chiếc hộp đựng điện thoại nhỏ xinh rồi mở ra, bên trong túi là một chiếc điện thoại màn hình lớn.

Nói xong, Lâm Mộng Đình lấy điện thoại mới ra rồi khởi động máy, bắt đầu dạy anh cách sử dụng điện thoại thông minh.

Lý Dục Thần há hốc mồm, sao cái món đồ chơi này lại phức tạp thế?

Trong hơn mười năm qua, không phải anh chỉ sống trên núi không hỏi việc đời, thỉnh thoảng anh cũng sẽ xuống núi làm việc.

Nhưng anh chưa bao giờ dùng điện thoại thông minh, khỏng phải không có tiền mua mà là do không cần đến.