Công dụng duy nhất của điện thoại đối với anh là liên lạc với các sư huynh đệ và các tông môn lớn khi làm việc.
Lúc ở quán bar, anh nói Chu Húc làm hỏng điện thoại của anh sẽ không đền nổi không phải khoác lác, bởi vì trong chiếc điện thoại đó lưu số điện thoại của các chưởng môn Tiên Môn hoặc những người quan trọng.
Giá trị của danh bạ này không phải tiền bạc thế gian có thể đo đếm được.
Trong quá trình dạy, cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng chịu tin Lý Dục Thần chưa từng tiếp xúc với điện thoại thông minh, thậm chí còn không biết rất nhiều thứ của xã hỏi hiên đai.
“Anh xuyên không qua đấy à?”,
Lâm Mộng Đình nói đùa.
“Xuyên không qua là sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, vừa dạy anh cách sử dụng điện thoại thông minh, tiện thể nói cho anh biết một số kiến thức thường thức về xã hội hiện đại.
Anh nắm được chức năng cơ bản của điện thoại rất nhanh, sau đó đăng kí tài khoản Wechat, kết bạn với Lảm Mộng Đình.
Vấn đề nan giải tiếp theo đó là Lý Dục Thần không biết gõ chữ.
Tuy hồi nhỏ đã từng học cách ghép vần nhưng anh vần bó tay với bàn phím xa lạ.
“Cái này khó quá, còn khó hơn cả tu tiên nữa!”, Lý Dục Thần phàn nàn.
Anh chỉ có thể dùng chức năng viết tay, gian nan gửi tin nhắn Wechat đầu tiên của mình cho Lâm Mộng Đình.
“Chào cô”.
‘Tại hạ là Lý Dục Thần, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn (ôm quyền)”.
Lâm Mộng Đình nhìn thấy cách nói chuyện cố xưa như thế, còn viết bằng chữ phồn thể, không nhịn được phì cười, trả lời tin nhắn.
“Không dám nhận (ôm quyền)”.
Cứ tường cuộc trò chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ Lâm Mộng Đình lại gửi một tin nhắn.
“Cô có kẻ thù không?’
Lâm Mộng Đình ngây người, trả lời. “Không có”.
Sau đó gửi một dấu ầ,T.
Cô không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy, nhưng thấy anh vẽ vời trên điện thoại mất một lúc lâu, lại gửi một câu.
“Sau này đừng đi chơi đêm một mình, coi chừng đàn ông xa lạ”.
Lâm Mộng Đình càng khó hiểu hơn, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ nhìn anh.
Lý Dục Thần vẫn còn đang vẽ trên điện thoại, gửi một câu.
‘Cô quá xinh đẹp”.
Lâm Mộng Đình không ngờ anh lại tán tỉnh bằng cách này.
Mặc dù chí là một câu nói rất bình thường, nhưng vì có sự cũ kĩ trước đó làm nền mới có hiệu quả bất ngờ.
Nếu một người đàn ông khen cô kiểu này trước mặt cô, cô sẽ không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí có thế còn thấy phản cảm.
Nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy vui vẻ, người đàn ông ờ đối diện này trông có vẻ xa cách với xã hội, nhưng cũng không phải là một người vô vị.
Là cô cả của nhà họ Lâm, phần lớn những khi đi ra ngoài, cô đều có tài xế riêng đưa đón, đôi khi còn có vệ sĩ theo bên cạnh.
Có rất ít cơ hội được ngồi một mình với một người đàn ỏng trong quán ven đường ăn khuya, không bị người khác làm phiền như thế này.
Lúc này Lâm Mộng Đình mới có cảm giác mình là một người chân thật và sống động.
Chứ không phải “cô cả” sống trong nhà họ Lâm kia.
‘Vậy anh có được tính là đàn ông xa lạ không?”, Lâm Mộng Đình trả lời.
“Đương nhiên không phải rồi, tỏi là chồng chưa cưới của cô”.
Cút đi!”
Lâm Mộng Đình giả vờ tức giận đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng không hề giận chút nào.
Nhưng hình như Lý Dục Thần lại tường là thật, anh trả lời câu “được thôi” rồi đứng dậy.
Lâm Mộng Đình lập tức sững sờ nhìn bóng lưng bỏ đi của anh, không hiểu có chuyện gì.
Không thích đùa đến thế cơ à?
Rõ ràng anh là người nól đùa trước cơ mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, người ta từ trên núi xuống, chắc không chấp nhận được từ “cút” này thì phải.
Hầy, đúng là không nên nói như
vậy.
Lâm Mộng Đình hơi áy náy, rất muốn gọi anh lại, giải thích rằng: Này, tôi nói đùa thôi.
Nhưng lòng tự trọng của một cỏ cả khiến cô không thể mở lời được.
Trong lòng trở nên trống trải như thể vừa mất đi thứ gì đó.
Mắt đỏ lên, cõ nói bụng: Thỏi quên đi, đi thì đi, ai cần anh đi cùng chứ.
Lâm Mộng Đình cầm túi xách và điện thoại lẽn, đi dọc theo lề đường ngược hướng với Lý Dục Thần.
Cô không để ý hai người đàn ông ở bàn kế bẽn nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo sau cô.
Băng qua một con đường giao nhau, đằng trước là công viên.
Bây giờ cũng đã muộn, các bác gái nhảy ở quảng trường đã giải tán từ sớm, chỉ còn lác đác vài người trong công viên.
Lâm Mộng Đình đi vào công viên, trong này có một con sông, ánh đèn bên bờ sông lờ mờ, hầu như không có một người nào qua lại.
Lúc này có hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chặn cô lại.
“Này người đẹp, muộn thế này rồi mà đi có một mình, chắc cỏ đơn lắm chứ gì?”, một tên trong số đó bỉ ổi nói.
“Các anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình hoảng sợ.
“Báo đi, đế tôi xem cô báo cảnh sát bằng cách nào, cô nên ôm tôi mớl đúng hơn đó, ha ha ha!”
Lâm Mộng Đình sợ hãi: “Mau đưa túi xách cho tôi, tôi gọi người đấy!”
“Được, trả cho cỏ này”, gã ta đưa túi xách qua, quơ trước mặt cô.
Một tên khác nhân cơ hội bịt miệng cô từ phía sau.