Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 862: Ông chủ Hầu




Mà đối với việc tổ chức lễ cưới sau này, mặc dù Lý Dục Thần không nói là sẽ không làm, nhưng Lâm Mộng Đình biết anh không quan tâm đến việc đó lắm. Có lẽ là chờ đến khi anh báo thù cho nhà họ Lý, khôi phục vinh quang ngày xưa của nhà họ Lý xong, hai người đến trước bài vị tổ tiên nhà họ Lý dập đầu là được rồi.

Lâm Mộng Đình cảm thấy như thế cũng rất tốt.

So với hôn lễ, thứ khiến cô càng mong đợi là đợi sau khi tu vi của mình có một chút thành tựu, Lý Dục Thần sẽ dẫn cô đến Côn Luân bái kiến sư trưởng.

Nghĩ tới vị sư tôn không gì là không làm được, còn có những sư huynh sư tỷ một hai trăm tuổi vẫn còn duy trì dáng vẻ thanh xuân kia, Lâm Mộng Đình liền thấy khẩn trương một cách khó hiểu.

"Ông chủ Hầu, vẫn luôn gọi ông như vậy, còn không biết ông tên là gì?", Lâm Mộng Đình tán gẫu.

"À, tôi tên là Hầu Thất Quý, ngũ hầu thất quý đó, từ nhỏ trong nhà đã ngóng trông tôi trưởng thành có thể làm quan, làm rạng rỡ tổ tông, hiển hách nhà cửa. Ai ngờ tôi lại không biết cố gắng, đi theo nghề đồ cổ, suýt nữa thì khiến bố mẹ tôi tức chết", ông chủ Hầu nửa đùa nửa thật nửa tự giễu nói.

Lâm Mộng Đình cười nói: "Bây giờ ông có tiền như vậy, cũng coi như là làm rạng rỡ tổ tông đi".

"Haiz, cũng chỉ như thế thôi. Ở xã hội của chúng tôi, từ xưa đã có quan niệm mọi nghề đều là kém cỏi, chỉ có đọc sách là cao. Đọc sách vì là để làm gì, còn không phải là làm quan! Học giỏi thì thành sĩ mà! Sao có thể so sánh được với cậu Lý và phu nhân, xuất thân thế gia, gia học uyên thâm, thần tiên quyến lữ!"

Lâm Mộng Đình cười nói: "Dục Thần vốn muốn đến thăm ông, nhưng anh ấy lại đột nhiên có việc, cho nên mới bảo tôi đến thăm ông một chút".

Trên mặt Hầu Thất Quý lộ ra vẻ hưng phấn: "Để cậu Lý nhớ mong, tôi chỉ là dân chúng nhỏ, nào dám làm phiần cậu Lý đến tận đây".

"Dục Thần nói anh ấy và ông có duyên, về sau có cơ hội, chúng ta có thể qua lại nhiều hơn", Lâm Mộng Đình nói: "Ông là chuyên gia trong nghề chơi là người mới, về sau ở phương diện này còn phải thường xuyên nhờ ông chỉ dạy".

"Chỉ dạy thì không dám nhận", Hầu Thất Quý nói: "Nhưng mà ở trong nghề này, thật sự không phải tôi khoác lác, cho dù là Phan Gia Viên hay là xưởng Lưu Ly, không có mấy người dám nói có ánh mắt tốt hơn tôi đâu".

Lâm Mộng Đình liền lấy mấy thứ mới mua từ trong túi ra, đặt lên bàn, nói: "Đây là những thứ tôi vừa mới mua, ông giúp tôi nhìn xem, tôi có bị lừa hay không".

Những vật này, thật ra Hầu Thất Quý vừa liếc mắt đã nhận ra thật giả, nhưng đây là do Lâm Mộng Đình mua, ông ta vẫn làm ra vẻ cẩn thận, đeo găng tay trắng, nghiêm túc cầm từng cái từng cái lên nhìn.

Lúc ông ta nhìn hàng, điện thoại của Lâm Mộng Đình vang lên.

Lâm Mộng Đình liền đi ra cửa nghe điện thoại.


"Cái gì? Em không đi học sao, sao lại chạy đến thủ đô?"

"Trường học cho nghỉ mấy ngày, em và Nghiêm Cẩn liền đến thủ đô chơi hai ngày".

"Nghiêm Gẩn cũng tới? Hai người đúng là, bây giờ đâu phải ngày nghỉ lễ, sao lại được nghỉ?"

“Trường học có hoạt động mà".