"Em lừa ai vậy? Hoạt động gì mà lại cho toàn trường nghỉ? Lại nói trường của em tổ chức hoạt động, trường của Nghiêm Cẩn cũng tổ chức hoạt động sao? Lớp mười hai! Có trường cấp ba nào lại vô duyên vô cớ cho lớp mười
hai nghỉ học không? Còn dám lừa chị em à!"
Lâm Vân ở đầu bên kia điện thoại không ngừng cười ha ha: "Chị đúng là thông minh, hỏa nhãn kim tỉnh, cái gì cũng không thể lừa được chị".
"Bớt nịnh hót, thành thật khai báo, hai đứa làm gì vậy?", Lâm Mộng Đình tức giận nói.
"Là thế này, không phải chị và anh rể đến thủ đô sao, mẹ không yên lòng, liền bảo em xin nghỉ hai ngày tới xem một chút".
"Mẹ không yên lòng? Không thể nào, mẹ có cái gì không yên lòng? Cũng không phải là bà ấy không biết bản lĩnh của anh rể em".
"Bởi vì quá biết bản lĩnh của anh rể em cho nên mới không yên lòng".
Lâm Mộng Đình liền hiểu ra ngay lập tức, Nghiêm Tuệ Mẫn sợ Lý Dục Thần đến thủ đô phồn hoa sẽ đổi lòng, sợ mình không giữ được Lý Dục Thần.
"Mẹ cũng thật là, không tin Dục Thần, chẳng lẽ còn không tin con gái sao!", Lâm Mộng Đình phàn nàn.
"Chị á? Mẹ nói, con bé ngốc Mộng Đình này, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, nói không chừng còn là một đứa con nít, đúng là khiến bà đây
nóng lòng chết mất!"
Lâm Vân bắt chước giọng điệu của Nghiêm Tuệ Mẫn, nói xong cũng nhịn không được cười ha ha.
"Lâm Vân! Em muốn chết à!", Lâm Mộng Đình mắng vào trong điện thoại: "Chắc chắn mẹ sẽ không nói như vậy, có phải là em bịa ra không?"
"Em không hề bịa ra, mẹ thật sự nói như vậy".
"Không có khả năng! Mẹ quan tâm nhất là việc học của em, làm sao lại cho phép em nghỉ chứ?"
"Ha ha, mẹ cũng không khôn khéo như chị đâu, em nói trường học có hoạt động cho nghỉ vài ngày, bà ấy liền tin, cũng đồng ý cho em đến thủ đô, còn cho em một trăm ngàn tiền tiêu vặt, còn đặc biệt dặn dò em phải biết tự chăm sóc tốt cho mình, lúc hai người ở cùng nhau thì đừng làm ảnh hưởng đến “việc chính” của hai người..."
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ “việc chính”.
"Trước khi đến em đã nhắn tin cho anh rể, anh ấy nói nếu đã tới thì dẫn cả theo luôn.
Anh rể còn nói, mấy ngày nay anh ấy có việc, để chị ở một mình anh ấy không yên lòng, nên mới bảo em và Nghiêm Cẩn tới bảo vệ chị".
"Chị không cần hai đứa bảo vệ đâu, trẻ con trẻ cái!"
Ngoài miệng thì Lâm Mộng Đình nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy rất ấm áp.