Rể Sang Đến Nhà

Chương 108




Tiêu Thiên thấy đôi mắt xinh đẹp của Trần Mộng Dao đỏ lên, cả người đều ngơ ra!

Đây là như thế nào vậy?

Bản thân cũng không làm sai chuyện gì, sao lại khiến cho cô ấy khóc rồi?

“Chú có ra ngoài không?”

“Được được được, tôi ra ngoài, ra ngoài!” Tiêu Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Vậy em nhớ uống nước đường nhé.”

Nói xong anh liền ra ngoài.

Sau khi Tiêu Thiên ra ngoài, Trần Mộng Dao kìm không được liền bò ra bàn khóc lớn.

“Tên khốn, kẻ lăng nhăng, lừa đảo, tôi ghét chú chết đi được...”

Tiêu Thiên là chiến thần Bắc Cảnh, tung hoành ngang dọc thiên hạ.

Nhưng chuyện tình cảm này, anh vốn dĩ không có kinh nghiệm, căn bản không biết Trần Mộng Dao rốt cuộc làm sao.

Người tinh mắt đều nhìn ra, Trần Mộng Dao là đang giở tính trẻ con, vậy mà Tiêu Thiên lại không biết….

Cùng lúc đó, ở bất động sản Phú Hoa.

Hôm nay lại có một loạt nhân viên xin từ chức, cứ tiếp tục thế này, người của bất động sản Phú Hoa sẽ đi hết mất!

Đang trong lúc Trần Dũng sứt đầu mẻ trán, Trần Văn Siêu đưa một thanh niên trẻ tuổi bước vào.

Đây không phải ai khác, chính là nhị thiếu gia của nhà họ Dư, Dư Phi.

“Bố, con giới thiệu với bố, vị này là nhị thiếu gia nhà họ Dư, Dư Phi!”

Nhà họ Dư? Nhà họ Dư - gia tộc thượng lưu ở Vân Thành.

Trần Dũng chớp chớp mắt, sau đó đứng lên, đưa tay ra: “Xin chào, xin chào, tôi là tổng giám đốc của bất động sản Phú Hoa.”

“Xin chào, giám đốc Trần.”

Dư Phi bắt tay, sau đó thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo chân, nói: “Mục đích hôm nay tôi tới đây rất đơn giản, chính là giết chết Tiêu Thiên.”

“Phế vật đó không phải ở rể nhà các người hay sao? Tôi cho các người hai triệu, thẳng tay đuổi hắn ra khỏi nhà họ Trần, thế nào?”

“Dư thiếu gia, Tiêu Thiên ở rể nhà chúng tôi, không sai, nhưng, cậu ta hiện tại đã rời khỏi nhà họ Trần chúng tôi rồi.” Trần Văn Siêu nhỏ giọng nói.

“Ồ? Chuyện từ lúc nào vậy, sao tôi không biết?” Dư Phi nhả ra một làn khói thuốc.

Trần Dũng thấy có chút xấu hổ, chuyện mất mặt như vậy, bọn họ sao có thể để cả thế giới tuyên dương cho được?

“Dám hỏi Dư thiếu gia, Tiêu Thiên đã đắc tội gì với cậu?”

“Hừm, thứ ngu ngốc đó, thế mà dám cướp nữ thần của tôi, tôi mà không giết chết hắn, thì tên Dư Phi của tôi sẽ viết ngược lại!” Nói đến chuyện này Dư Phi lại thêm tức giận, Bạch Ngọc Lan chính là người phụ nữ đã định trong lòng anh ta, anh ta đã thề sẽ cưới cô làm vợ, chuyện này những người xung quanh anh ta đều biết.

Nhưng bây giờ thì sao, một bức ảnh trêи mạng xã hội khiến anh bị lôi ra làm trò cười, cảm giác như vợ mình ngoại tình trước mắt bàn dân thiên hạ, tự gắn cho mình một cặp sừng vậy.

Trần Văn Siêu nhìn Trần Dũng, hai người nhìn nhau cười.

……..

Ba giờ chiều, trong văn phòng của cục trưởng Cục quản lí an toàn thực - dược phẩm, Bộ Y tế Vân Thành!

Dư Phi đưa Trần Văn Siêu tới văn phòng ngồi, nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trêи ghế trong văn phòng, Trần Văn Siêu có chút thận trọng.

“Cậu hai, tập đoàn Trần thị không hoàn tất thủ tục đã đưa vào sản xuất, có phải là không phù hợp với quy tắc trong cục chúng ta không?”

Dư Phi nói: “Nhỡ xuất hiện người ăn phải đồ hỏng, thì làm thế nào?”

Trịnh Bằng châm một điếu thuốc, thổi ra làn khói: “Tiểu Phi, cháu đến chỗ cậu hai là muốn nói chuyện gì?”

Gã có phần thích đứa cháu ngoại này, nhưng gã cũng hiểu tính khí của Dư Phi, với tính cách lười biếng của nó, không có chuyện nhất định sẽ không tìm gã!

“Cậu hai, xem cậu nói kìa.”

Dư Phi cười: “Cậu không phải thích uống trà sao? Cháu vừa nhờ người từ bên Nam Vân mang đến một lô trà ngon, đặc biệt muốn đem cho cậu thưởng thức.”

Anh ta vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu.

Trần Văn Siêu hiểu ý , lập tức lấy trà trong hộp quà đưa ra: “Cục trưởng Trịnh, đây là Dư thiếu gia tốn rất nhiều tiền để mua đó.”

Câu nói nước đôi của hắn, Trịnh Bằng sao có thể không hiểu?

Gã nhận hộp quà, dùng tay ước lượng, rất khá, phân lượng rất vừa, gã rất hài lòng!

Gã nhìn Trần Văn Siêu, trong lòng hiểu rõ, cháu ngoại đến thăm mình, cần gì phải tặng “trà”, nhất định là nhờ Dư Phi giúp đỡ.

Có điều, những chuyện này, trong lòng tự hiểu là được rồi, cần gì phải nói rõ ra.

“Trà này rất khá, cậu nhận rồi đó.” Trịnh Bằng cũng không từ chối, cháu ngoại mình sao có thể hãm hại mình được chứ.

Dư Phi cười, đứng thẳng người nói: “Cậu hai, cậu cứ từ từ thưởng thức, có thời gian thì đến nhà cháu ăn, cháu với cậu làm vài ly!”

Nói xong, anh liền rời đi.

Trịnh Bằng mắt tiễn hai người họ rời đi, sau đó gã liền khóa trái cửa, mở hộp quà ra nhìn, lập tức niềm vui được vẽ lên chân mày.

Sau đó, đóng hộp quà, bỏ vào một chiếc hộp để trêи giá sách.

Xong xuôi, gã liền nhấc điện thoại văn phòng lên: “Tiểu Tiền, tôi nhận được thông tin từ một người nặc danh, nói tập đoàn Trần thị sản xuất trái phép, quá trình sản xuất có khí gây ô nhiễm đất đai, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của họ, sáng sớm mai, cậu đến đó xem thực hư thế nào. Nếu có bằng chứng thuyết phục, cậu biết nên làm thế nào rồi nhỉ?”

Lời gã nói rất chung chung, người nghe phải tự phỏng đoán, bất kể là đoán đúng hay sai, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến gã.

Chuyện này, gã xử lý vô cùng gọn gàng, cũng không phải là lần đầu tiên.

Bất kể làm chuyện gì, đều phải phủi bản thân thật sạch sẽ, tránh hậu quả bám theo phía sau.

Lúc đó, Trần Văn Siêu đang cùng Dư Phi ra ngoài, sau khi lên xe, Trần Văn Siêu liền vội vàng cảm ơn: “Dư thiếu gia, cảm ơn anh đã chủ trì công bằng cho nhà tôi.”

“Được rồi, được rồi!”

Dư Phi xua xua tay: “Chuyện nhỏ mà thôi, ở Vân Thành, chẳng ai dám đắc tội với nhà họ Dư đâu.”

Lúc nói câu này, ngữ khí có chút khinh thường khó tả.

Anh ta vốn dĩ muốn trực tiếp giết chết Tiêu Thiên, ai ngờ tài sản quan trọng của nhà họ Trần lại bị thằng ở rể như Tiêu Thiên cuỗm đi mất, thật mất mặt.

Chẳng nhẽ, bọn họ không dám lên tiếng.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, trước hết cứ để Tiêu Thiên nếm thử mùi vị, sau này còn có nhiều trò khác đang đợi cậu ta!”

Dư Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng hành động, phải động não nhiều vào, hiểu không?”

Tuy tuổi tác anh ta nhỏ hơn Trần Văn Siêu, nhưng lại bày ra vẻ mặt người bề trêи dạy dỗ người dưới.

“Dư thiếu gia nói phải!”

Trần Văn Siêu gật đầu lia lịa: “Người em này xin lĩnh giáo.”

“Được rồi, tôi về trước đây, bên cậu hai tôi sẽ xử lí chuyện đó”

Dư Phi nói: “Đừng quên lời hứa của các người!”

“Phải phải phải, anh yên tâm, chỉ cần lấy lại được tài sản thuộc về nhà họ Trần, chúng tôi nhất định sẽ đích thân đem vợ của Tiêu Thiên đến tận giường cho anh.”

Dư Phi gật đầu, để Trần Văn Siêu xuống xe, sau đó phi xe rời đi.

“Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên, các người cứ chờ đấy! Nợ của chúng ta, đến lúc nên trả rồi!”

…………

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến lúc tan làm.

Tiêu Thiên sớm đã đứng trước cửa chờ Trần Mộng Dao tan làm.

Gần đây, tập đoàn Trần thị đã đi vào quỹ đạo, cho nên Trần Mộng Dao và Trần Cường cũng không phải ngày đêm tăng ca nữa.

“Tiêu Thiên, Dao Dao đâu?” Trần Cường trêи tay cầm túi văn kiện đi đến.

Tiêu Thiên nói: “Cô ấy vẫn ở trong văn phòng ạ.”

“Con đã vào gọi nó chưa?” Trần Cường hỏi.

“Chưa ạ, cô ấy đang giận con, không cho con vào!”

“Cãi nhau à?”

Tiêu Thiên gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng gãi đầu nói: “Con cũng không biết mình làm sai ở chỗ nào, buổi sáng vẫn tốt, chiều từ bên ngoài về, cô ấy liền tức giận.”

Trần Cường vỗ vai Tiêu Thiên: “Hai cái miệng làm sao mà không cãi nhau được cơ chứ, con ở đây chờ bố, bố đi gọi nó!”

Nói xong, ông đẩy cửa bước vào văn phòng.

Mấy phút sau, Trần Cường đưa Trần Mộng Dao còn đang lưỡng lự đi ra.

“Vợ ơi!” Tiêu Thiên mừng rỡ, bước qua giúp cô cầm túi.

“Không cần, tôi tự cầm!” Trần Mộng Dao lạnh mặt từ chối.

“Được.” Tiêu Thiên không biết làm sao đành tùy cô quyết định.

Trần Cường nhíu mày, không nói gì.

Trêи đường về, ba người im lặng khác thường, ai cũng không nói gì, không khí trong xe cực kỳ nặng nề.

Cứ như vậy thẳng tới khi về nhà.

“Con về rồi!”

Tiêu Thiên gọi to.

“Tiêu Thiên về rồi!”

Tần Ngọc Liên đang mặc một chiếc tạp dề, trêи tay bưng một đĩa thịt viên xà xíu đi ra: “Dao Dao, nhanh đến thử xem, mẹ làm món thịt viên xà xíu mà con thích ăn nhất!”

“Con không có khẩu vị, mọi người ăn đi!”

Nói xong, Trần Mộng Dao khoác túi vào trong phòng.

Tần Ngọc Liên ngớ người, hỏi: “Nó sao thế?”

Trần Cường bỏ túi văn kiện xuống, nói: “Hình như mâu thuẫn cãi nhau với Tiêu Thiên!”

“Cãi nhau?”

Tần Ngọc Liên bỏ thức ăn xuống, chùi tay, vội vàng thò đầu vào nhìn, phát hiện Tiêu Thiên đang đứng trước cửa phòng ngủ, cầu xin: “Cô bé, em mở cửa ra, để tôi vào được không?”

“Tôi có sai chỗ nào, em nói cho tôi, tôi sẽ sửa, không được sao?”

“Tiêu Thiên, rốt cuộc sao thế?”

Tần Ngọc Liên đi đến, nhỏ giọng hỏi.

“Mẹ, con mà biết thì đã không thế này!”

Tiêu Thiên rầu rĩ.

“Con đừng vội, để mẹ giúp con hỏi.” Tần Ngọc Liên làm một động tác chỉ yên lặng, gõ gõ cửa: “Dao Dao, là mẹ đây, con mở cửa cho mẹ vào được không?”

“Đừng, con không cho chú ấy vào!”

“Yên tâm, chỉ có mẹ thôi.” Tần Ngọc Liên dịu giọng nói: “Có chuyện gì con nói với mẹ được không?”

Vừa nói dứt câu, cửa phòng mở ra, nhưng chỉ mở một khe nhỏ: “Con không cho phép chú ấy vào!”

“Được được được, tôi không vào, tôi không vào!” Nói xong, Tiêu Thiên liền bỏ đi.

Tần Ngọc Liên bước vào phòng, kéo tay Trần Mộng Dao: “Con gái, nói cho mẹ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi.”