Rể Sang Đến Nhà

Chương 109




“Mẹ!”

Trần Mộng Dao lao vào vòng tay của Tần Ngọc Liên, bật khóc hu hu.

“Con có chuyện gì oan ức, nói cho mẹ biết.” Tần Ngọc Liên đau lòng lau nước mắt trêи khóe mắt Trần Mộng Dao.

“Chú ấy, chú ấy… ngoại tình…!” Trần Mộng Dao nức nở nói.

Cái gì?

Nghe vậy, đầu óc Tần Ngọc Liên choáng váng!

“Con nói rõ ràng chút.”

Tần Ngọc Liên cũng sốt ruột: “Con có tận mắt nhìn thấy nó cùng người phụ nữ khác không?”

Trần Mộng Dao lấy điện thoại di động, mở vòng bạn bè ra: “Mẹ nhìn đi. Buổi trưa hôm nay chú ấy nói dối con có việc, nhưng thật ra là đi ăn cơm với người phụ nữ khác!”

Tần Ngọc Liên vừa nhìn thấy liền nhíu mày: “Đây không phải đại tiểu thư của nhà họ Bạch hay sao? Cô ấy làm sao có thể ăn tối với Tiêu Thiên? Còn dòng chữ bên dưới, cũng quá trắng trợn?”

“Con đừng sốt ruột, để mẹ đi hỏi Tiêu Thiên.”

Tần Ngọc Liên cầm di động vội vàng đi ra ngoài.

“Tiêu Thiên, con giải thích thế nào về chuyện này!”

“Mẹ, giải thích cái gì ạ?”

Tần Ngọc Liên đưa điện thoại đến trước mặt Tiêu Thiên, chỉ vào bức ảnh bên trêи nói: “Con và con gái nhà họ Bạch có phải yêu nhau không? Nếu thật con cứ nói thẳng, sáng mai sẽ lập tức đi ly hôn!”

Tiêu Thiên vừa nhìn đã hiểu ngay lập tức!

Mẹ kiếp, chẳng phải Bạch Ngọc Lan nói chỉ chụp đồ ăn thôi sao? Làm sao lại chụp mình vào trong đó?

Anh nhíu mày, Trần Cường bên cạnh nói: “Đây… có phải là có hiểu lầm gì không?”

“Bố, đây là hiểu lầm!”

Tiêu Thiên cười khổ nói với bọn họ chuyện xảy ra ngày hôm nay, “Nếu mọi người còn chưa tin, con có thể gọi điện cho Bạch Ngọc Lan, mọi người có thể hỏi!”

“Hơn nữa, người ta là con nhà danh gia vọng tộc, con lại là người đã có gia đình thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Ánh mắt của Tiêu Thiên rất thật thà.

Tần Ngọc Liên nói: “Lời con nói là thật sao?”

“Vậy tại sao con lại nói dối Dao Dao, nói đã từ chối cô ấy rồi?”

“Lúc trước cô ấy có gọi điện, con đã từ chối, nhưng sau đó cô ấy lại gọi lại, cầu xin con giúp cô ấy xem bảo bối.” Tiêu Thiên bất lực buông tay: “Người ta van xin con, con lại cứ từ chối mãi, như vậy cũng làm mất lòng người ta.”

“Tiêu Thiên nói đúng đó!”

Trần Cường gật đầu: “Nhà họ Bạch là gia tộc hạng nhất, đắc tội với bọn họ sẽ không có gì hay cho tập đoàn Trần Thị chúng ta!”

“Hơn nữa, khi con đến dùng bữa, rất nhiều người, mà ít nhất cũng có một hai trăm người trong nhà hàng, chúng ta cũng đã từng đi Tĩnh Hiên Trai, mẹ cũng biết bên trong bài trí như thế nào mà.”

Lúc này, nỗi lo lắng của Tần Ngọc Liên đã hoàn toàn bị xua tan, bà biết Trần Mộng Dao đã hiểu lầm Tiêu Thiên!

“Cái đứa trẻ này, có chuyện gì không thể hỏi sao? Không nên cố nén trong lòng, con xem con kìa, mẹ còn tưởng Tiêu Thiên ngoại tình?” Tần Ngọc Liên đưa tay gõ đầu Trần Mộng Dao.

Nhưng Trần Mộng Dao trong lòng vẫn còn nghi ngờ: “Hình rất dễ giải thích, còn chữ dưới hình thì sao? Nói như thế nào?”

Tiêu Thiên cười cười: “Cô bé ngốc này, chữ càng dễ giải thích!”

“Chiếc bình gốm Sài Dao có thể bán được ít nhất 80 triệu đô la trong các cuộc đấu giá quốc tế, nếu tôi không đi, cô ấy sẽ mất số tiền lớn, em nói xem cô ấy có nên cảm ơn tôi không?”

“Dao Dao, xin lỗi Tiêu Thiên đi!”

Trần Cường nói.

Sau khi giải thích rõ, sắc mặt Tần Ngọc Liên cũng có chút xấu hổ: “Tiêu Thiên, những gì mẹ nói vừa rồi đều là vì tức giận, đừng để trong lòng!”

Tiêu Thiên lắc đầu: “Hai câu mẹ nói không phải rất bình thường sao ạ?”

Những lời nói này Tần Ngọc Liên rất hài lòng.

Trần Mộng Dao lúc này hơi xấu hổ, cô biết Tiêu Thiên nói thật, nhưng cô vẫn không thể nói lời xin lỗi.

Ai bảo chú ấy không nói sớm với mình?

Cô vẫn bướng bỉnh nói: “Vậy sao chú không nói sớm cho cháu biết, nếu chú nói sớm thì sẽ không có hiểu lầm?”

“Con bé này, lại ngang bướng!”

Tần Ngọc Liên nhẹ giọng mắng một câu, Trần Mộng Dao khịt mũi, xoay người rời đi.

Nhưng có thể thấy từ bước chân vui vẻ của cô, tâm trạng hiện giờ rất tốt!

Tiêu Thiên nhìn Trần Mộng Dao làm nũng, không thể không cười, đây mới là bản chất thật của cô!

Sau khi ăn xong, cả gia đình nằm trêи sô pha xem TV, Tần Ngọc Liên rửa sạch hoa quả cắt dưa hấu vỏ đen: “Nào, Tiêu Thiên, dưa hấu này ngọt lắm, con ăn nhiều chút.”

“Cảm ơn mẹ!”

Tiêu Thiên cười cười.

“Mẹ, con cũng muốn!”

“Đi đi, tự mình cắt đi!” Tần Ngọc Liên ruồng bỏ nói.

“Mẹ, có phải con là do mẹ nhặt về không?” Trần Mộng Dao ấm ức nói.

Thấy thế, Tiêu Thiên đưa miếng dưa hấu của mình qua, Trần Mộng Dao xụ mặt: “Cháu không cần!”

“Tiêu Thiên, đừng cho nó!”

Tần Ngọc Liên nổi giận: “Không biết tốt xấu, không nhìn ra người tốt!”

Tiêu Thiên ở bên cạnh cười trộm, thỉnh thoảng cắn một miếng dưa hấu, nước dưa hấu ngọt ngào không chỉ giải nhiệt mà còn làm dịu cơn khát.

Trần Mộng Dao bĩu môi, cuối cùng dứt khoát về phòng.

Cô không biết hôm nay cô bị làm sao nữa, tại sao lại đột nhiên trở nên trẻ con như vậy, trước kia cô không phải như thế này.

Sự thay đổi này khiến cô hoang mang và lo sợ!

Chú ấy… sẽ không ghét mình chứ?

Nằm ở trêи giường, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Đã chín giờ rồi, sao chú ấy còn chưa đi ngủ?”

“Chú ấy sẽ không chán ghét mình đâu nhỉ?”

Đúng lúc này, cửa mở ra, Tiêu Thiên đẩy cửa bước vào, cô lập tức nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ!

Tiêu Thiên bước nhẹ, anh chậm rãi nằm xuống giường, ngủ ở bên cạnh.

Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại chiếc điều hòa thổi gió mát.

“Chú ấy tại sao lại ngủ ở bên giường, chú ấy muốn cách xa mình sao?”

“Hay là hôm nay mình quá nóng vội, làm chú ấy tức giận rồi?”

Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng lời mới đến bên miệng, làm cách nào cũng không thể nói ra.

Cô không thể nói ra những vướng mắc trong lòng mình.

“Trần Mộng Dao ơi Trần Mộng Dao, mày trước kia đâu phải như thế này, có sai thì sửa, không phải chỉ thừa nhận sai lầm thôi sao, có khó như vậy không?”

Cô cắn chặt môi, vừa định xin lỗi, thì đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Thiên từ bên kia: “Mộng Dao, tôi….”

“Chú ấy… chú ấy gọi mình là Mộng Dao?”

Trần Mộng Dao như bị sét đánh, chú ấy trước kia toàn gọi mình là “cô bé”, chú ấy muốn nói gì?”

Muốn ly hôn với mình sao?

Cô cảm thấy trái tim mình đang run lên.

Bình tĩnh, bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh!

“Có chuyện gì?”

“Về sau nếu làm gì tôi sẽ nói với em trước, sẽ không để em phải suy nghĩ nhiều nữa.”

Một câu nói, đã phá vỡ những rào cản trong trái tim Trần Mộng Dao.

“Chú, xin… Xin lỗi, cháu đã hiểu lầm chú về chuyện này.” Trần Mộng Dao nói: “Cháu không nên cố tình gây sự, về sau cháu sẽ không như thế này nữa.”

Tiêu Thiên vội vàng nói: “Đừng, em như vậy rất tốt, đây mới là bộ dạng thật của em!”

“Trước kia cực khổ cho em rồi, nhưng mà từ giờ em không cần phải giả vờ khi ở bên tôi nữa, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, muốn gây chuyện thì cứ gây chuyện! Tôi sẽ bao dung em, thấu hiểu em, ủng hộ em!”

Lời nói của Tiêu Thiên rất ấm áp, sưởi ấm đến trái tim của Trần Mộng Dao.

“Cảm ơn chú!” Trần Mộng Dao cười ngọt ngào: “Có chú, thật tốt!”

Cô thì thầm hai câu trong lòng.

“Cô bé ngốc.”

Trong bóng đêm, Tiêu Thiên sờ vào mũi của cô: “Không phải nói là không được nói cảm ơn nữa sao?”

“Cháu nhớ rồi!”

Trần Mộng Dao chui đầu vào trong chăn, nói một cách yếu ớt.

Sau khi gỡ bỏ khúc mắc, Trần Mộng Dao đột nhiên trở nên vui vẻ, tâm trạng chán nản trong ngày được giải tỏa, cả người trở nên rất mệt mỏi.

Thảo nào người ta nói rằng nổi nóng khiến người ta mệt mỏi!

“Chú ngủ ngon!”

“Em ngủ ngon!”

……..

Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao tỉnh dậy trong vòng tay của Tiêu Thiên, cô ngủ vô cùng ngon, thậm chí cô còn phát hiện ra một vũng nước bọt mờ mờ trêи cánh tay Tiêu Thiên.

Cô đỏ mặt, kìm nén sự xấu hổ trong lòng, rất tự nhiên chào hỏi Tiêu Thiên: “Chào buổi sáng, chú!”

“Chào buổi sáng.”

Tiêu Thiên sờ mũi Trần Mộng Dao theo thói quen.

Sau đó anh đứng dậy rửa mặt, Trần Mộng Dao bóp kem đánh răng cho anh, Tiêu Thiên giúp cô vặn khăn mặt, sự ăn ý của họ giống như một cặp vợ chồng già đã kết hôn được vài năm.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, cả hai phơi phới bước ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Ngọc Liên cảm thấy Tiêu Thiên có vẻ trẻ ra rất nhiều so với trước đây, khi lần đầu tiên đến nhà họ Trần, Tiêu Thiên trông ốm yếu, trêи đầu còn có nhiều sợi tóc bạc.

Nhưng bây giờ trông giống như hai sáu hai bảy tuổi.

Nhưng bà không hỏi, chỉ nghĩ là dạo này ăn uống tốt và đầy đủ chất dinh dưỡng.

Ăn sáng xong, Tiêu Thiên chở hai người đến tập đoàn Trần Thị.

Sau khi đến công ty, Trần Mộng Dao bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Sau khi trải qua khoảng thời gian khó khăn, Trần Cường cũng tìm lại được cảm xúc, càng ngày càng ra dáng người quản lý, ngày càng cởi mở hơn trong công việc.

Trần Mộng Dao không cho ông ở văn phòng, nói rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô.

Không có cách nào khác, ông đành phải quay về phòng làm việc của mình ở tầng dưới.

Cùng lúc đó, trước cửa công ty, một nhóm người từ thang máy bước ra.

Người đàn ông đi đầu bước tới cửa, nói với nhân viên bảo vệ: “Mở cửa ra, tôi đến từ Bộ Y tế, nhận được báo cáo của người dân rằng trình độ sản xuất của tập đoàn Trần thị có vấn đề, gọi lãnh đạo của các anh đến đây để tiếp nhận điều tra!”