Rể Sang Đến Nhà

Chương 313




“Dừng lại, dừng!”

30 người đồng loạt dừng bước!

Tiêu Thiên chỉ vào ba dãy biệt thự nói: “Cho các cậu 5 phút đi chọn căn nhà cho mình, chọn xong thì đến chỗ tôi lấy chìa khóa!”

Lời vừa dứt, hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên nặng nề.

Đi theo Tiêu Thiên nửa năm, đã làm thay đổi cuộc đời của tất cả bọn họ.

Bọn họ từ một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi với mức lương hơn 10 nghìn mỗi tháng và trở thành thành viên của đội chiến đấu Thiên Lang với mức lương hàng chục triệu mỗi năm.

Mặc dù phải huấn luyện vất vả mỗi ngày, nhưng mọi thứ bọn họ mặc, mọi thứ bọn họ dùng đều là loại tốt nhất.

Hiện giờ, mỗi người trong số bọn họ đều có tài khoản tiết kiệm trêи 8 con số, ai ai cũng lái một chiếc xe sang.

Người nhà cũng có một cuộc sống hạnh phúc, sung túc và gia đình rất tự hào về bọn họ.

Nếu là trước kia, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến điều này!

Hôm nay, Tiêu Thiên lại còn thưởng biệt thự cho bọn họ!

Đãi ngộ tốt như vậy khiến không ít người đỏ mắt ghen tị.

Quả thật Tiêu Thiên đối xử với bọn họ quá tốt, tốt đến mức khiến họ muốn khóc!

Có vài tên đàn ông không nhịn được thút thít thành tiếng, nếu là trước kia, Đầu Trọc chắc chắn sẽ cười nhạo bọn họ!

Nhưng hiện giờ gã sẽ không, vì chính gã cũng đang rưng rưng nước mắt!

Chỉ là đang cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống.

Trương Thu Bạch có thể hiểu được cảm xúc của bọn họ, được làm việc cho Tiêu Thiên là niềm vinh hạnh của đám người bọn họ!

Bởi vì Tiêu Thiên thật sự coi bọn họ như anh em, như người thân trong gia đình.

Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Thiên ở Bắc Cảnh được nhiều người yêu mến như vậy, ngoài chiến tích dũng mãnh cùng năng lực chiến đấu vô địch ra.

Thì sức hút của chính bản thân Tiêu Thiên mới là nguyên nhân chính khiến bọn họ điện cuồng!

Giám đốc kinh doanh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Thiên lại hào phóng như vậy, chỗ này cũng phải mấy trăm triệu đó, thế mà đem đi tặng như vậy!

Đúng là không thể tưởng tượng được!

Ông ta biết tập đoàn Trần Thị giàu có, nhưng như vậy thì giàu quá đi mất!

Đây là dùng năm sáu trăm triệu tiền thật giá thật mua nhà, ông ta thậm chí còn nghĩ, nếu đời này có thể vào ở trong ngôi nhà như thế này, thì ông ta có chết cũng bằng lòng.

Đây có lẽ chính là ông chủ nhà người ta, thật sự quá hào phóng, đúng là giàu vô nhân tính!

“Được rồi, đừng như đám con gái nữa!”

Tiêu Thiên nói: “Các cậu còn 4 phút 30 giây, chút nữa nhà tốt bị người ta cướp mất thì đừng có mà hối hận!”

Vừa dứt lời, cả đám vội vàng lau nước mắt rồi xông lên tranh nhà!

Nhà ở đây quả thật tốt quá đi!

Ngay sau đó, đám người đã chia xong nhà, bọn họ cầm lấy chìa khóa từ chỗ Tiêu Thiên rồi vội vã vào xem nhà mình!

Mỗi căn biệt thự đều có cổng riêng, có sân riêng, có nhà để xe và hồ bơi!

Nếu là trước đây, bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ mình sẽ có một ngày sở hữu căn nhà như thế này!

Nhà của Tiêu Thiên ở chính giữa dãy thứ nhất.

Sau này các thành viên của đội chiến đấu Thiên Lang sẽ đưa người nhà đến đây, còn có nơi nào an toàn hơn sống xung quanh các thành viên của đội chiến đấu Thiên Lang chứ?

Trước kia ở khu chung cư Vân Đỉnh Thế Gia bị sát thủ ám sát, anh đã cảm thấy được nguy hiểm, sống ở một nơi cao như thế, nếu xảy ra nguy hiểm thì cũng rất khó chạy trốn.

Ví dụ như lần đó, tên sát thủ dùng kĩ thuật leo trèo để leo lên, nếu hắn ta phóng hỏa thì sao?

Hoặc nếu điên cuồng hơn nữa, chúng đặt bom dưới móng nhà, làm nổ tung tường chịu lực, khiến nhà đổ thì làm thế nào?

Bọn họ không có một cơ hội chạy trốn nào cả.

Đây chính là nguyên nhân Tiêu Thiên đến đây mua nhà.

Thậm chí anh còn nghĩ, sau này sẽ nghĩ cách để khai phá núi Bắc Linh ở phía sau, xây dụng nhiều biệt thự xung quanh cho các thành viên của đội chiến đấu Thiên Lang ở!

Hơn nữa phong cảnh núi Bắc Linh rất đẹp, sau khi ăn cơm xong còn có thể lên núi đi dạo, rèn luyện sức khỏe!

Những ngày đó, nghĩ đến thôi đã cảm thấy thoải mái.

Sau này không cần lo lắng về sự an toàn của gia đình nữa, sau khi cơm nước sau còn có thể đưa cả nhà đi dạo, chứ không giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Trương Thu Bạch thấy dáng vẻ vui mừng của bọn họ cũng vui vẻ cực kì.

“Anh Thiên, cảm ơn anh!”

Trương Thu Bạch chân thành nói.

“Cảm ơn cái gì?”

Tiêu Thiên vẫy tay: “Những thứ này đều là bọn họ dùng mạng sống để giành lấy, là thứ bọn họ xứng đáng được nhận, không có gì phải cảm ơn cả.”

Trương Thu Bạch không nói gì, Tiêu Thiên thật sự khiêm tốn quá rồi.

Nếu không có anh truyền dạy phương pháp chiến đấu, truyền dạy võ công, dùng tiền để mua cho bọn họ các loại thuốc bổ như nhân sâm, đông trùng hạ thảo, thì bọn họ đã luyện tập đến tàn phế từ lâu rồi!

Làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay.

Nhưng mà, đây chính là Tiêu Thiên, anh chưa bao giờ nhận công lao về mình!

“Tôi cho cậu một nhiệm vụ, tập đoàn Tử Kim của cậu có một công ty trang trí đúng không?”

Tiêu Thiên cười cười: “Cho cậu thời gian một tháng, toàn bộ công việc trang trí nhà cửa cho các anh em giao hết cho cậu!”

“Vâng, anh Thiên!”

Trương Thu Bạch cười toe toét.

Đợi sau khi đám Đầu Trọc vẫn còn lưu luyến bước ra, Trương Thu Bạch lại thông báo cho bọn họ thông tin này, khiến cả đám phát điên lên!

“Anh Thiên muôn năm, anh Bạch muôn năm!”

“Anh Thiên uy vũ, anh Bạch uy vũ!”

Các thành viên của đội chiến đấu Thiên Lang reo hò như những đứa trẻ.

Tiêu Thiên nói với giám đốc kinh doanh: “Vấn đề chuyển nhượng nhà làm phiền bọn ông, đến lúc đó tốn bao nhiêu tiền cứ báo thẳng cho tôi!”

“Vâng, Tiêu tiêu sinh, anh yên tâm, nhiều nhất hai ngày nữa là đã có thể hoàn tất mọi thủ tục rồi!”

Giám đốc kinh doanh vội vã gật đầu, chuyện này nếu Tiêu Thiên không nói thì ông ta cũng phải đi làm.

Sau khi khen thưởng xong, Tiêu Thiên tuyên bố: “Cuối cùng cho các cậu thêm một phúc lợi, nghỉ ngơi ba ngày, các cậu cần về nhà thì về, sau khi trở lại, chúng ta có một trận chiến khó khăn phải đánh!”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, trận chiến khó khăn trong miệng Tiêu Thiên chắc chắn không phải là một trận dễ dàng.

Chỉ có Trương Thu Bạch là có thể đoán được một chút, trong lòng kϊƈɦ động xen lẫn chút lo lắng, thần dạo chơi ở bên ngoài đã lâu, cuối cùng cũng muốn trở về rồi.

Tình hình ở Bắc Cảnh hiện tại không tốt lắm, ai ai cũng trông mong Tiêu Thiên trở về.

Trong lòng Tiêu Thiên cũng rất rõ, dựa vào sức của một mình Long Vương chống đỡ thì rất khó!

Anh mới là trụ cột thực sự của Bắc Cảnh!

......

Cùng lúc đó, tại Kinh Thành, nhà họ Bạch!

Trong một sân vườn cực kì trang nhã!

Bạch Vô Cực bước vào sân vườn, nhìn thấy Bạch Ngọc Lan đang phơi nắng ở trong sân: “Ngọc Lan, em xem anh mang đến cho em cái gì này!”

Trong tay anh ta cầm một cái hộp, Bạch Ngọc Lan không cần đoán cũng biết, trong cái hộp đó chắc chắn là thuốc bổ.

Bạch Ngọc Lan không khỏi dở khóc dở cười: “Anh trai, đứa bé còn quá nhỏ, hàng ngày ăn nhiều đồ bổ dưỡng như vậy cũng không tốt lắm!”

Lúc nói lời này, trêи mặt cô ấy tràn đầy vẻ rạng rỡ của một người mẹ, bàn tay xoa nhẹ trêи chiếc bụng hơi nhô lên của mình.

Cô ấy đã đến nhà họ Bạch gần ba tháng rồi, tháng trước, cô ấy mãi mà chưa có kinh nguyệt nên trong lòng hơi lo lắng.

Cuối cùng đã tự mua que thử thai để thử, lần thử này hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng.

Khiến Bạch Ngọc Lan vừa kϊƈɦ động vừa có chút buồn phiền.

Mang thai rồi, cô ấy thật sự mang thai rồi.

Cha của đưa bé chắc chắn là Tiêu Thiên!

Buồn phiền là vì, thông tin này cô ấy không thể nói cho ai biết ngoại trừ Bạch Vô Cực!

Ngày tháng trôi qua, cô ấy có thể cảm nhận được trong cơ thể mình đang có một nhịp tim khác!

Cảm giác huyết mạch tương liên này vô cùng thần kì!

Tham vọng lập nghiệp trước đây đã không còn nữa, cô ấy chỉ mở một của hàng thiết kế quần áo nho nhỏ gần nhà họ Bạch.

Cũng không quan tâm có ai vào không, lúc nhàn rỗi thì treo tất cả những sản phẩm mình thiết kế lên tủ kính, ai thích sẽ tự đến hỏi giá.

Điều đáng nói là, bởi vì những thiết kế của Bạch Ngọc Lan rất thời trang nên hai tháng nay, cửa hàng của cô buôn bán rất tốt.

Còn có rất nhiều người đến bảo cô thiết kế.

Nhưng Bạch Ngọc Lan hiện giờ đang mang thai, nên nhận đơn rất tùy ý, tâm trạng tốt thì nhật, không tốt thì không nhận.

Dù sao cô ấy cũng không thiếu tiền, nhận đơn là vì không muốn để bản thân quá nhàn rỗi, cũng không muốn từ bỏ giấc mơ của mình.

“Em vẫn chưa nói với cậu ấy à?”

Bạch Vô Cực để chiếc hộp xuống: “Hừ, cái tên khốn khϊế͙p͙ này, im hơi lặng tiếng làm to bụng em gái của anh, mà đã hơn ba tháng rồi không gọi một cuộc điện thoại nào cả!”

“Cũng không thể trách anh ấy, là em bảo anh ấy đừng liên lạc!”

“Em bảo cậu ấy đừng liên lạc, thì chả lẽ cậu ấy không liên lạc thật à?”

Bạch Vô Cực hừ một tiếng: “Anh thấy, cậu ấy ở Vân Thành anh anh em em với cô vợ nhỏ của cậu ấy, sống rất thoải mái!”

Trước đây Bạch Vô Cực vì nể mặt Tiêu Thiên mà nhận Bạch Ngọc Lan làm em gái nuôi.

Nhưng những ngày qua chung sống với nhau, anh ta thật sự thích người em gái nuôi này, đương nhiên loại yêu thích này chỉ là anh trai thích em gái.

Vì vậy thường hay bênh vực cho Bạch Ngọc Lan!

Bạch Ngọc Lan cắn môi không nói!

Chuyện này có thể trách ai được chứ, suy cho cùng thì cô ấy mới là người thứ ba xen vào!

Nhưng những chuyện này cũng chả liên quan gì, sau khi có đưa con này, Bạch Ngọc Lan cũng không có suy nghĩ trở về Vân Thành.

Cuộc đời sau này, cô và con sống với nhau là được rồi.

“Anh trai, anh đừng trách anh ấy, anh ấy cũng có cái khó của mình!”

Bạch Vô Cực không nói gì mà lấy điện thoại ra, chụp trộm một tấm ảnh, rồi vào wechat của Tiêu Thiên gửi tấm ảnh đi!

Bạch Ngọc Lan tự làm mình tủi thân, nhưng người làm anh trai như anh ta không thể nhìn em gái mình chịu ấm ức được!