Sắc Đỏ Của Hòa Bình

Chương 28: Những Kẻ Buôn Người




"Tình yêu quá lớn khi mất đi dễ dàng biến thành lòng thù hận"

Phía sau ô cửa lấp lánh một ánh sáng, mạnh và tạo thành một đường sáng băng xuyên không gian tối của một căn phòng, im lặng và chờ đợi. Vì việc xuất hiện của Rill và Ren không tiện nên Ren đã liên kết với một người mà anh nghĩ hắn có thể dễ dàng thực hiện cái mà anh muốn. Thông tin về Fink, đó là thứ cả hai cần biết. Cuộc gặp mặt này là do Ren sắp đặt, một kẻ chuyên buôn bán các loại hàng giả tại Chanry. Ren nghĩ có thể moi móc nhiều thông tin từ tên ấy.

Tiếng cửa khẽ mở, bóng người đến gần và dần xuất hiện trong căn phòng tối. Hắn mỉm cười, nét mặt đầy vẻ nham hiểm. Rill im lặng quan sát kẻ đối diện, một kẻ mang đậm chất gốc vùng Fances: Với mái tóc vàng dày, đôi mắt xanh lam. Ánh mắt đầy gian trá. Tất cả sự kết hợp đó cũng đủ khiến Rill cảm thấy kẻ trước mặt vô cùng đáng ghét.

Kéo ghế và ngồi xuống, hành động của hắn mang đầy vẻ phóng khoáng.

- Chào cậu! Chẳng hay người kia là ai nhỉ?

Hắn nhìn Ren, rồi đưa ánh mắt tò mò về phía Rill. Ren cười đáp trả.

- Hình như là tôi có nói với cậu rồi mà nhỉ. Đây là Rill..

Ren hướng mắt về phía Rill, hắn bật cười thành tiếng.

- Ôi xin lỗi, đúng rồi nhỉ, tôi quên mất.

Hắn đưa tay đến trước mặt Rill, ánh mắt chứa đựng sự ma mãnh của một kẻ từng có nhiều trải nghiệm.

- Chào! Tôi là Chidlan, rất hân hạnh được hợp tác cùng cậu.

Rill không chút phản ứng trước hành động của Chidlan khiến hắn phải nhíu mày.

- Cậu sao thế? - Ren nhắc, khi ấy anh mới đưa tay lên bắt lấy tay Chidlan.

- Sao chúng ta không vào vấn đề chính luôn nhỉ?

Rill nói, Chidlan lại bật cười.

- Ô! Xin lỗi! Lại làm tốn thời gian của mọi người rồi.

Ren im lặng, không hài lòng lắm với thái độ của Rill.

- Người của tôi đã điều tra kĩ về căn cứ trong thời gian gần đây. Fink trong thời gian qua đã vắng mặt, hắn đến Fances.. và có một số liên hệ với Flow.

- Flow? - Cả Rill và Ren đều chú ý đến cái tên này. Một trong những kẻ được coi là có quyền lực nhất hiện tại phía sau vua Aftiji.

- Liên hệ đó là gì?

Rill hỏi nhanh. Chidlan đưa ánh mắt đầy vẻ suy xét về phía anh, ánh mắt lấp lửng như muốn mồi nhử sự kiên nhẫn của kẻ đối diện.

- Nếu thông tin không lầm thì nó có liên quan đến một cuộc chiến nào đó.. Tuy nhiên, là cuộc chiến như thế nào thì tôi chịu, chỉ biết hắn vừa trở về căn cứ cách đây ba ngày..

Thông tin của chidlan khiến cho Rill và Ren bất ngờ. Cuộc chiến mà hắn nói tới chắc chắn không phải là những trận chiến dẹp loạn dân thông thường được. Đôi môi Chidlan khẽ nhếch lên.

- Điều thú vị hơn là kẻ trở về cùng hắn.. chính là công chúa Neor.

- Công chúa Neor?

Một lần nữa, Cả Ren và Rill đều tỏ vẻ ngạc nhiên với điều này.

- Thế cậu có dự định gì ư?

Ren hỏi Chidlan, đưa mắt khẽ nhìn qua Rill. Cái cười nửa miệng vẫn còn hiện trên môi, Chidlan trả lời Ren.

- Cậu hỏi thừa, cậu biết rõ giữa tôi và công chúa Neor có mối thâm thù như thế nào mà, dĩ nhiên lần này tôi sẽ không dễ dàng để con mồi mình bay mất khi nó tự đưa xác đến đây.

Ren im lặng, muốn xem sự phản ứng của Rill, nhưng xem ra vô ích. Anh ta lúc này xem ra đã chai sạn với những phản ứng liên quan đến người con gái ấy. Anh thực sự không hiểu, suy nghĩ của Rill là gì? Đôi lúc anh ta quá đa cảm, ngược lại đôi lúc lại quá vô tâm và lạnh lùng.

- Hai người nghĩ sao? Có hứng thú với chuyện này chứ?

Chidlan tiếp tục nói. Ánh mắt chờ đợi, đầy vẻ dò hỏi.

- Cảm ơn vì những thông tin mà cậu đã cung cấp. Chúng tôi đến đây chỉ là cần biết thông tin về tên Fink. Còn việc giữa cậu và công chúa Neor chúng tôi xin ngoài cuộc. Vấn đề của cậu, cậu có thể tự giải quyết, tôi không quan tâm.

Rill nói, anh đúng là không quan tâm và bỏ mặc mọi thứ. Ren thì ngược lại, mặc dù theo đúng kế hoạch của anh và Rill là chỉ cần tìm hiểu mọi thông tin về Fink, nhưng Ren không thể không suy nghĩ về quyết định ngoài cuộc của Rill lần này. Liệu anh ta có còn tình cảm với Linux, hay tất cả còn lại là vẻ phớt lờ không quan tâm như thực tại.

* * *

Đó là một chiều nắng vàng nhẹ lướt quanh làng Malia. Mọi thứ dường như đã quá xa vời với thực tại. Nhưng có những kí ức mãi vẫn khắc sâu trong lòng người, nhẹ nhàng in bóng trong tâm trí. Những khoảnh khắc tưởng chừng đơn giản nhưng lại làm lòng người rung động đến không ngờ.

Ren bước đi trong tình trạng uể oải. Tiếng người nói, trao đổi buôn bán ồn ào khiến anh cảm thấy vô cùng đau đầu. Mặc dù thế vẫn có một kẻ lúc nào cũng tỏ ra vẻ rất thích thú.. ngay từ lúc bắt đầu chuyến đi tới giờ - đó là Linux. Bình thường cứ mỗi lần ra ngoài là có Rill hoặc Lack sẽ theo hộ tống, không hiểu sao lần này lại là anh. Trong khi còn suy nghĩ vẩn vơ thì Linux chạy lại đưa cho anh một cái bánh nướng.

- Chắc anh đói rồi nhỉ?

Cô nói, miệng vẫn cười toe.

- Đó là những đồng xu cuối cùng?

Ren đánh mắt về phía Linux, cố gắng hạ giọng.

- Hì! Đúng rồi!

Linux trả lời, đồng thời đưa chiếc bánh lên miệng ngoạm một miếng. Tay kia đưa chiếc bánh còn lại gần với Ren hơn.



- Sao thế anh không đói sao?

Ren đưa tay giựt lấy.

- Dĩ nhiên là có! Tôi chỉ muốn nói là cô đã dùng hết số tiền mua những thứ vặt vãnh sao? Chỉ với chiếc bánh này thì làm sao mà có sức vác đống đồ này về tới căn cứ chứ?

Linux nheo mắt khi Ren hét lên như thế. Cô nhìn anh tỏ vẻ biết lỗi lấp lững vài từ.

- Tôi.. đâu biết là chúng mắc đến thế chứ..

Vừa nói đôi mắt cô lại vừa dò hỏi nét mặt Ren, thấy anh nhìn cô lại thay đổi nét mặt, toan đầy nịnh bợ.

- Nhưng với thân thể cường tráng của anh thì chắc không có vấn đề gì đâu ha.

Ren nhẹ thở dài, thật không thể làm gì được với cô ta.

- Thôi được rồi, chúng ta mau về nhanh, trời cũng sắp tối rồi.

Nghe Ren nói, Linux biết là anh đã hết giận thế nên cô vui vẻ tiếp tục ăn cái bánh nướng của mình. Đảo mắt về phía góc đường cô trông thấy hai đứa trẻ ăn mặc rách rưới. Chúng nhìn chiếc bánh trên tay cô với một vẻ thèm thuồng, có lẽ đã vài ngày rồi chúng không có thứ gì trong bụng. Cô quay sang nhìn Ren.

- Ren này! Nếu mà bỏ một bữa ăn có thể cứu được một mạng sống anh có làm không?

Ren quay sang nhìn Linux.

- Chuyện gì nữa đây? - Anh tự hỏi. Không hiểu lắm ý đồ của cô nhưng anh cũng trả lời.

- Cũng có thể..

Chỉ cần nghe có thế thôi Linux liền nhanh tay chớp lấy cái bánh trên tay Ren.

- Anh quả là một người tốt.

Cô nói và chạy nhanh lại chỗ hai đứa trẻ trong khi Ren vẫn còn chưa kịp phản ứng gì. Lúc này anh mới hiểu vì sao cô lại hỏi anh cậu như thế. Anh lúc ngày cũng chỉ biết ngước mắt nhìn trời.. - Cô ta thật là..

- Em cám ơn chị!

Hai đứa trẻ nhìn Linux, đôi mắt tràn ngập sự cảm kích. Cô chỉ tay về phía Ren.

- Là anh đẹp trai tốt bụng kia cho các em đó.

Hai đứa trẻ nhìn Ren mỉm cười.

- Cám ơn anh!

Chúng đồng thanh, Linux cũng nhìn anh, gương mặt rạng rỡ cười tươi. Ren bất chợt lặng người. Chưa bao giờ anh quan sát Linux nhiều và rõ đến thế. Mọi hình ảnh về cô đang chạy qua mắt anh thật chậm.. khiến anh ghi nhớ rõ ràng từng chi tiết. Dáng vẻ ân cần với những đứa trẻ, những cử chỉ vô cùng giản đơn, cùng với nụ cười và nét rạng rỡ trên khuôn mặt.. Cô gái ấy.. mang ánh hào quang như ánh mặt trời, tỏa sáng và ấp ám làm sao.

Ren chớp mắt quay vào trong, không hiểu vì sao lúc này anh lại nghĩ đến khoảng thời gian ấy. Sự yên bình vốn dĩ không hề tồn tại, nhưng trong khoảnh khắc đó anh lại có thể cảm nhận được nó. Khi bên cạnh Linux, cô đã tạo cho Ren một cảm giác yên bình.. thật không ngờ là anh lại có thể quên hết tất cả khi ở bên cạnh cô. Sự đau thương như được cô thanh tẩy, chúng không thể tồn tại bởi làng không khí bao quanh cô. Và chính những điều mà Ren cảm nhận về người con gái đó đã khiến anh không thể chấp nhận được những gì trong thực tại này.. anh vốn không chấp nhận bất cứ sự thật nào từ lúc gặp lại Linux.

* * *

Linux lẳng lặng bước ra khỏi căn cứ. Cô nhận được một số mật báo từ Niels. Cũng thật là khó hiểu khi dự định trước đó là Perrist, nhưng kế hoạch của Flow lại có sự thay đổi, thế nên cô và Fink phải trở lại Chanry trước khi đến Perrist. Rose theo sau, cả hai lúc nào cũng hành xử đầy vẻ cảnh giác khi đến Chanry. Bởi Fink là một kẻ khó lường.

Địa điểm là khu rừng già bao quanh căn cứ. Dẫn theo một số hầu cận thân thuộc, Linux biết như thế khá bất tiện, nhưng cô cần cảnh giác nhiều hơn, đặc biệt là tại Chanry này.

Cho đồng bọn rẽ ra hai bên tạo thành một cái bẫy chờ con mồi tiến vào, Chidlan đưa mắt nhìn hai kẻ được gọi là khán giả với nụ cười đầy bí hiểm. Một chút thay đổi và cả ba hiện tại có mặt tại địa điểm hẹn gặp Linux. Rill lúc này trong lòng không một chút suy nghĩ hay cảm xúc, anh chỉ đang chờ đợi sự xuất hiện của Linux, chứng kiến sự thất bại của cô ta. Anh sẽ thật sự hả hê với nó, đó là thứ Rill muốn, thứ mà chưa bao giờ anh cảm thấy khao khát như hiện tại.

Tình yêu là gì chứ? Anh vốn đã sớm không còn tin tưởng vào hai từ này. Khi càng cố tỏ ra yêu thương một cái gì đó, thì chúng lại càng rời xa. Rill đã bắt đầu thấu hiểu và nhận ra điều này. Linux, cô ta bất chợt xuất hiện, làm cho người khác yêu thương, rồi rời xa người đó một cách tàn nhẫn nhất. Cô ta nghĩ cô ai mà có thể đùa giỡn tình cảm của kẻ khác như vậy? Những suy nghĩ vấy lên Rill sự căm ghét và tức giận khôn tả.. đôi mắt anh nhìn Linux sớm đã không còn chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng lúc này chỉ hướng về cô với một vẻ hững hờ, để chuẩn bị chứng kiến màn kịch hay như Chidlan đã nói. Cuối cùng thì cô ta không còn là người con gái mà anh yêu thương. Phải, đã không còn nữa..

Tiếng gió đêm khuya khẽ rít bên tai, hơi lạnh phả xuống bờ vai, mang đến một nỗi lo sợ khó định hình. Linux cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Cho ngựa dừng lại và ra hiệu cho những người xung quanh. Khi nhận ra thì như mọi chuyện dường như đã quá muộn, người của cô đang bị bao vây bởi một thế lực khác. Đêm tối khiến cô không thể nhận định rõ, nhưng đó không phải là quân lính, cách đi chuyển của chúng thoát ẩn thoắt hiện.

- Những kẻ buôn người. - Suy nghĩ bất chợt ập đến trong Linux. Cô đã từng đụng độ chúng một lần, Linux lờ mờ nhớ ra, nhưng có lẽ đây không phải lúc để nhớ chính xác mọi việc.

- Rose này! Em và mọi người đứng yên tại chỗ nhé! Kẻ chúng ngắm đến chắc chắn là ta, thế nên chỉ cần ta tiến sâu hơn vào bên trong, khu vực ngoài đây sẽ được nới lõng, khi ấy hãy cùng mọi người tìm đường thoát thân.

Linux thì thào.

- Không! Em sẽ đi cùng Công chúa. Rose lên tiếng.

- Ở đây Ta là người ra lệnh, không ai có quyền chống đối. Truyện Sủng

Linux gằn giọng.

- Xin lỗi Người! Nhưng lần này chúng tôi buộc phải làm trái lệnh Người.

Đám tùy tùng lến tiếng, rút gươm ra chuẩn bị nghênh chiến. Linux biết lời nói của cô lúc này là vô ích thế nên cũng không làm mất thời gian hơn nữa. Vấn đề là làm sao để thoát ra khỏi đây. Trong khi đó thì vòng vây mỗi lúc một siết chặt..

Phía sau bóng tối, một ánh mắt rực lửa đang quan sát đầy vẻ thích thú. Khiến con mồi sợ hãi đôi chút lại vô cùng thú vị trong cuộc săn bắt. Chidlan đưa mắt nhìn Rill và Ren, cách một khoảng khá xa, đợi xem sự kiên nhẫn của cả hai như thế nào. Còn về họ thì vẫn hướng đôi mắt về phía Linux quan sát, không một lần rời khỏi.

Linux là một cô gái với vẻ bề ngoài khá yếu ớt, liệu cô ta có thể thoát khỏi đây cùng đám tùy tùng ít ỏi đó? Ren suy nghĩ, thật khó có thể tin rằng trước đây cô ta từng là một thành viên của tổ chức. Dối trá.. cái mà cô ta mang lại đã khiến tất cả mọi thứ thay đổi. Ren biết bản thân cũng vô cùng hận Linux từ khi biết được điều ấy. Nhưng khi nhìn thấy cô ta trong hoàn cảnh này, trong lòng anh bỗng dưng đọng lại một sự thương sót. Mặc dù nhỏ nhoi, nhưng Ren có thể cảm nhận rõ được, bởi những điều trước đây ư? Bởi khi còn là một thành viên trong tổ chức, Linux đã thực sự là một con người khiến ai cũng tin tưởng..

Cuộc chiến đã thực sự bắt đầu, tiếng kim loại va vào nhau, lạnh ngắt trong đêm tối. Rose kề sát Linux, giữa an toàn cho cô, đó là nhiệm vụ của Rose. Chidlan dương cung tên lên, hướng về phía Linux.. mũi tên lao đi vun vút.

- Cẩn thận!



Rose hét lên, nhưng đã quá muộn, mũi tên cấm phập vào bả vai gầy ấy, khiến Linux rơi khỏi yên ngựa lao xuống đất. Một cách vô thức Rill đưa chân thúc ngựa lao đi. Mũi tên thứ hai của Chidlan vụt tới từ phía sau Rill.. trong đêm đen, màu máu dường như không hiện hữu, hòa lẫn với âm sắc của bóng tối.. chỉ cảm giác được loại chất lỏng nhầy nhựa đó đang trào ra.

Rill quay lại, ánh mắt vô cùng bàng hoàng. Còn Chidlan, trong mắt hắn chỉ có đôi chút biến đổi của sự ngạc nhiên.

- Giữa ngươi và Rill không phải có nhiều hiềm khích sao? Liệu có đáng?

Giọng Chidlan điềm tĩnh, hòa chung với tiếng náo loạn. Hắn chỉ là không ngờ Ren có thể lao đến đỡ mũi tên đó cho Rill. Ren đưa tay nắm chặt lấy mũi tên trên ngực, máu tràn lên khóe miệng, đôi mắt cũng đầy sự kinh ngạc. Kinh ngạc với sự tấn công bất ngờ của Chiland, và với chính bản thân mình. Anh không hiểu ruốt cuộc vì sao anh lại lao ra như thế.. một phản xạ tự nhiên mà chính bản thân anh không thể biết trước được.

- Tiếc nhỉ? Lẽ ra mũi tên ấy là dành cho Rill trước, nhưng không sao, trước sau gì kết quả cũng thế.

- Ngươi.. vì sao lại..

Gấp gáp với vài chữ khó khăn, thật khó tin mọi chuyện lại có thể xảy ra bất ngờ như thế. Ren vẫn chưa kịp thời tin được điều này.

- Ngạc nhiên lắm sao? Các ngươi thật ngây thơ, nghĩ ta là ai chứ? Một sự hợp tác ngu ngốc.

Rill quay lại, Ren bất chợt hét lên.

- Tôi vẫn ổn! Hãy cứu cô ấy đi.. nếu không cậu sẽ hối hận đấy.

Rill khựng lại khi nghe lời nói ấy từ Ren. Không biết được hết ý nghĩ của anh ta lúc này, nhưng với ánh mắt ấy, Rill biết Ren thực sự muốn điều ấy. Anh biết lựa chọn của anh rồi sẽ đánh đổi nhiều thứ, nhưng anh không còn con đường nào khác. Chỉ có thể hi vọng trong sự vô vọng để có thể quay đi lúc này.

- Đừng chết!

Tuôn ra hai từ vô cùng nặng nhọc, Rill phóng ngựa lao nhanh về phía đang diễn ra cuộc hỗn chiến. Chidlan lao theo, nhưng ngán phía trước là Ren. Mặc dù máu không ngừng tuôn ra trên ngực, nhưng anh vẫn vô cùng vững vàng và hùng dũng trên lưng ngựa. Chidlan nhìn anh với ánh mắt sắc lẹm, rồi ánh lên một sự phấn khích khó tả. Nhìn con người trước mặt, hắn biết bên trong đó sự sống sắp kết thúc. Thật không ngờ, một kẻ sắp trút hơi thở cuối cùng lại có khí chất ngất trời như vậy.

Trong nháy mắt, cả hai thúc ngựa lao vào nhau với tốc độ kinh hoàng. Lưỡi kiếm của Ren lướt nhanh tưởng chừng có thể lấy bay đầu của đối thủ ngay tức khắc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc nó chỉ còn là một nhát chém vào không khí. Con ngựa của Ren lao nhanh bất chợt khụy chân xuống hất tung anh ra khỏi lưng ngựa. Chidlan đã thụp người xuống để tránh đường kiếm của Ren, đồng thời hắn cũng không quên tặng cho con ngựa của anh một nhát chém lìa cả hai chân trước. Ren bay bổng trên không, rồi rơi xuống nền đất khô cứng. Ngay lúc này đây, thì bóng tối gần như đã xâm chiếm hết cơ thể anh. Ánh mắt anh lòa nhòa, tử thần đang tìm tới anh, chúng đang bủa quanh.. và mỗi lúc một gần hơn.

Ren nhắm đôi mắt, sự việc lần này.. anh đã hại Rill rồi, Chidlan - một con người mưu mô xảo quyệt.. còn về Rill, mặc dù đôi lúc cảm thấy tức giận với những tình cảm mâu thuẫn trong Rill, nhưng anh hiểu đó là thứ không thể điều chỉnh hay ngăn cấm được. Trái tim luôn là thứ không thể trói buộc, anh muốn Rill đi, cho dù đó có là quyết định sai lầm đi nữa. Là vì Rill hay vì những nụ cười mà trước đây Linux mang đến còn đọng lại trong trí nhớ Ren? Chính Ren cũng không biết, chỉ biết rằng trong tâm trí anh lúc này là những khoảnh khắc ấm áp đáng nhớ đấy.. nụ cười mang một niềm tin vững chắc – thứ mà Ren mãi vẫn không thể quên.. thật khó chấp nhận với điều ấy.. rằng cô gái ấy cũng từng làm trái tim anh phải rung động. Những suy nghĩ cuối cùng không còn, hơi thở cuối cùng vuột tắt.. sự tội lỗi vẫn ẩn bên trong đôi mắt đã khép..

Sau khi hạ được Ren, Chidlan vẫn theo đà lao thẳng theo Rill. Vung tên hướng thẳng về kẻ đang lao nhanh như gió trên lưng ngựa.

- Flow sẽ cảm thấy thế nào khi cả ba con mồi lớn đều sẽ nằm trong tay ta hôm nay nhỉ?

Nụ cười chết chóc cùng mũi tên lao đi.. lại tiếng cắm phập vào da thịt, Rill nhíu đôi chân mày một chút đau đớn, Chidlan ném cây cung xuống đất.

- Chết tiệt!

Vì Ren mà hắn đã để Rill ra khỏi tầm ngắm. Mũi tên cuối cùng của hắn không trúng đích, trệt hướng lên trên gần với vai. Hắn thúc ngựa, cùng những người còn lại xông lên. Giọng gầm rú vì nỗi tức giận.

- Không được để cho một tên nào sống sót.

Rill đưa tay về phía sau, nắm lấy mũi tên kéo mạnh. Vết thương rách toạc, nhăn mặt một cách đau đớn, nhưng thà một lần như thế còn hơn cứ để nó kéo dài. Anh vẫn đang lao đi, trong đầu lúc này không còn những suy nghĩ điên dại, không còn sự hận thù. Anh không muốn mất đi Linux, đó là điều duy nhất trong Rill lúc này. Lòng yêu thương bất chợt quay trở lại và cuộn trào trong Rill, biến anh thành một kẻ liều lĩnh, bất chấp tất cả.. kể cả cái chết. Băng qua những binh khí, mắt Rill hướng thẳng về phía Linux, cô đang bất động nằm dưới nền đất sỏi đá, anh khom người cuối xuống đưa tay vòng qua người Linux xốc lên lưng ngựa và lao ra khỏi vòng vây. Rose cũng lao theo..

- Dáng người ấy..

- Đuổi theo chúng! - Chidlan hét lên với tất cả nội lực mà hắn có, đám hầu cận của Linux đã lấy thân mình ra ngăn cản đám người của Chidlan. Hắn giết chết không chừa một tên sống sót. Sự tức giận cùng cực khi cả Rill và Linux đều trốn thoát..

Rill chạy ra bìa rừng, cảm thấy có vẻ an toàn, anh dừng lại. Đặt Linux tựa vào gốc cây. Cô vẫn bất tỉnh, anh nhìn mũi tên trên bả vai cô, máu vẫn còn hoen rỉ, lòng không tránh khỏi sự sót xa. Đã nói là hận cô, nhưng sao giờ lòng lại đau thế này. Cô đối với anh đến giờ phút này sao vẫn còn quan trọng tới thế? Tình yêu trong Rill quá lớn để rồi biến thành lòng thù hận, và rồi bây giờ biến thành nỗi lo sợ mất đi cô.

Rose xuống ngựa, nhìn họ từ phía sau, quả đúng là người con trai ấy, cô đã nhận ra Rill trong cuộc hỗn chiến. Trước đây cô đã nhìn thấy ánh mắt Linux nhìn anh đầy đau khổ, và bây giờ cô lại thấy ánh mắt đó nơi anh. Cả hai yêu nhau đến thế sao? Số phận thật là trớ trêu mà.

- Anh vẫn còn yêu chị ấy ư?

Câu hỏi bất chợt của Rose khiến Rill giật mình quay lại, ánh mắt thay đổi.

- Cô..

- Em là hầu cận của công chúa Neor, anh yên tâm.

Rill nhẹ thở phào, như thế cũng tốt, Linux lúc này cũng cần người chăm sóc.

- Hãy tìm một ít thảo dược cầm máu.

Rill nói, Rose gật đầu quay đi. Còn anh nhanh chóng nhóm một ít lửa, Rill đưa lưỡi dao hơ qua, nhẹ kéo vai áo Linux xuống và mạnh dạng rạch một đường sát mũi tên. Gương mặt Linux nhăn lại vì đau mặc dù vẫn còn trong cơn mê man.

- Sẽ ổn cả thôi.

Rill thầm nghĩ, sau khi đã rạch rộng vết thương, Rill nắm lấy mũi tên, rút thật nhanh ra. Rose đắp lên đó những lá thảo dược đã được nghiền nát. Rill im lặng nhìn Linux trong chốc lát. Với hoàn cảnh hiện tại, Rose không biết nên vui hay nên buồn. Tình yêu này.. liệu có đến được với nhau, khi tất cả mọi thứ còn mập mờ trong một vòng luẩn quẩn.

Mọi thứ cứ thế lặng yên, những ánh mắt trao cho nhau mang những nỗi niềm khác nhau. Nhưng lại ẩn chứa chung những khoảng tối của sự tuyệt vọng, không chút ánh sáng.. Ánh mắt Rill không rời khỏi Linux, đưa tay nhẹ vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi nơi cô. Với vết thương này, đêm nay có lẽ cô sẽ vất vả nhiều. Một chút chần chờ nhưng rồi anh cũng đứng lên.

- Chuyện hôm nay đừng cho cô ấy biết.

Rose nhìn anh gật đầu. Cô hiểu ý Rill. Việc này tốt nhất là không nên để Linux biết, cô cũng không có dự định là sẽ nói ra người cứu Linux chính là Rill. Cô không muốn Linux khó xử trong việc này, hơn nữa việc này có thể làm ảnh hưởng đến công việc của Linux và Niels. Phải, tốt nhất là cứ để mọi thứ như cũ, không nên khiến chúng thay đổi.

Rill quay đi, một chút choáng, anh đưa tay chống vào thân cây.

- Anh không sao chứ? Vết thương của anh.. có cần em giúp.

Rose tiến lại gần, Rill đưa tay cản cô lại.

- Không cần đâu, tôi phải đi ngay bây giờ.

Rill đưa mắt nhìn Linux thêm lần nữa, rồi anh lên lưng ngựa, mặc cho vết thương rỉ máu, cứ thế phóng đi. Rose vẫn nhìn theo, cảm thấy thương cảm vô cùng cho con người ấy. Thầm xin lỗi anh vì không thể nào nói sự thật về Linux. Tình cảm dù có lớn cách mấy, nhưng sự an nguy của đất nước này vẫn hệ trọng hơn..