Trăng tròn lên cao, cô độc hiu quạnh giữa trời đêm rộng lớn. Đêm đen sâu thẳm, chỉ khiến lòng người bị tiêu khiển, khó có thể vực dậy sau những vũng lầy tội lỗi của quá khứ. Naron đứng cạnh bên khung cửa sổ, nơi tòa tháp của nhà nguyện, ánh mắt hướng về phía cửa phòng nàng công chúa cao quý. Trong tâm trí hắn giờ chỉ còn mỗi suy nghĩ đó, hắn không có đủ tư cách để nghĩ khác đi điều ấy. Mọi thứ khẽ khàng lướt qua, phai nhạt dần theo thời gian, hay nói cách khác là không còn tồn tại từ ngày hắn chọn nhốt chân trong tòa tháp này. Vậy mà bản thân Naron vẫn chưa muốn buông bỏ, hắn dùng những hi vọng yếu ớt của mình mong muốn có thể níu kéo những thứ chẳng bao giờ thuộc về hắn.
Chuyển mắt hướng lên bầu trời, ánh mắt xanh ngọc mờ đục. Mái tóc nâu dài phất phơ trong gió. Tất cả mọi thứ toát ra từ con người hắn cho thấy hắn là một kẻ ngoại tộc. "Ngoại tộc" hắn đã suýt nữa không còn tồn tại với hai từ ấy. Một kẻ mất cả đất nước. Hắn từng dày vò bản thân, từng nghĩ rằng sẽ báo thù và lấy lại đất nước vào một ngày nào đó. Một kẻ bị bán sang Ati-Laua, chịu kiếp sống nô lệ, dưới ánh mắt khinh bỉ của bao người.
Mang trong mình dòng dõi tôn quý, chỉ điều đó thôi cũng thấy hắn đang bị rơi xuống, đang bị vùi dập với lòng tự tôn cao ngất trời. Làm sao có thể chấp nhận một cuộc sống nhục nhã như thế chứ? Bản thân hắn bất lực, nghị lực sống trong tâm trí hắn còn vơi bớt, lấy đâu ra sức để trả thù nhà? Chấm dứt.. tất cả đã kết thúc, có lẽ là thế. Nhưng Flow xuất hiện, và đã cứu vớt cuộc đời hắn, người cho hắn hơi thở, cho hắn sống sót. Naron nhớ ánh mắt Flow khi nhìn hắn, đôi mắt không chút cảm xúc.. lẽ ra phải thấy khó chịu với ánh mắt ấy. Nhưng không! Thật dễ chịu khi nhìn thấy ánh mắt của Flow. Một ánh mắt không ẩn chứa, hay tồn tại sự khinh bỉ, không sự xem thường như những kẻ khác.
- Thời thế thay đổi, đó là sự chuyển hóa của thời gian, không có gì sẽ trường tồn mãi mãi, và khi một quốc gia bị xóa sổ cũng như thế thôi. Đừng cố níu kéo thứ không thể đồng hành được cùng thời gian.
Lời nói khi ấy của Flow như khiến hắn thức tỉnh. Đó là chân lí, như một tia sáng xuyên qua màn trời đêm đen quanh hắn. Hắn đã thực sự hiểu ra cái sự thật hiển nhiên ấy, rằng khi thời vận đã qua đi, dù có cố gắng thế nào cũng không thể khiến chúng quay lại. Biết chấp nhận sống trong một thời vận khác, hoang tưởng trong những thứ đã qua chỉ khiến linh hồn con người bị nhấn chìm trong sự bất lực, tuyệt vọng. Và hắn đã chấp nhận được rằng thời vận của đất nước hắn đã không còn.
- Kể từ nay hắn là người của ta.
Flow quay đi, giọng nói hắn lạnh ngắt, vang vọng trong đêm đen. Bóng dáng đó vẫn còn in rõ trong tròng mắt xanh ngọc. Hướng nhìn không đổi, lòa nhòa, mờ dần khi Flow biến mất. Bóng tối là thứ duy nhất hắn còn thấy khi Flow đi. Vậy đấy, một kẻ mang đến đau thương cho bao người không ngờ lại là người mang đến thứ ánh sáng, tia hi vọng mỏng manh trong lòng hắn.
Ánh mắt vẫn không rời khỏi cảnh vật bên ngoài. Từ góc độ trên cao nhìn xuống luôn mang đến những vẻ đẹp đầy lôi cuốn trong khuôn viên tòa lâu đài. Mờ ảo và huyền hoặc bên dưới ánh trăng tàn đêm khuya. Cả cảnh lẫn người.. khiến lòng người phải rung động. Có ai ngờ rằng con người mang vẻ đẹp thánh thiện, trên gương mặt đầy vẻ hào quang ấy lại từng có những khoảnh khắc rơi xuống tận cùng bóng đen của địa ngục. Sống chung với tội lỗi. Naron căm ghét vẻ bề ngoài của hắn, thứ khiến hắn thấy vẻ giả tạo của chính bản thân.
- Xem ra thì tâm tư ngươi dạo này đúng là không được ổn định thật rồi.
Giọng nói của Flow làm Naron thay đổi ánh mắt, hắn hướng mắt về phía Flow. Còn Flow bước lại cạnh hắn, nhìn ra khung cửa sổ.
- Sao thế? Lâu ngày nhàn rỗi đâm ra chán ư?
Flow lại nói, Naron sau một lúc im lặng rồi cũng lên tiếng.
- Vết thương Ngài đã khỏi hẳn chứ?
Flow khẽ nhíu mày, quay sang nhìn hắn, Naron lúc này vẫn đang nhìn ra bên ngoài, thực chất là tránh ánh mắt của Flow. Có vẻ như hiểu được hắn, Flow quay đi.
- Ừm!
- Việc lần này.. vì sao Ngài lại bất ngờ thay đổi quyết định về Chanry và Perist thế?
Câu hỏi của Naron khiến Flow khá bất ngờ, một chút ngẫm nghĩ.
- Ngươi quan tâm đến vấn đề đó sao?
Đảo ánh mắt đi, Naron hiểu thắc mắc của Flow, trước giờ hắn vốn không quan tâm đến các vấn đề đại sự, thế nên Flow lấy làm lạ cũng là điều bình thường. Kiếm Hiệp Hay
- Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên về sự thay đổi bất chợt của Ngài thôi.
Naron nói, Flow bật cười thành tiếng. Giọng cười phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, vang vọng trong căn phòng, như chấn áp kẻ đối diện.
- Vậy sao?
Hắn quay đi, giọng cười im bặt, và tiếp tục nói.
- Sự thay đổi bất ngờ này sẽ khiến cho sự tính toán của ai đó bị chệch hướng.
Flow quay đi, vẻ mặt và ánh mắt hắn tràn ngập niềm phấn khích. Những cảm xúc nơi hắn thay đổi trong chớp mắt, thế nhưng chỉ tạo cho kẻ đối mặt sự lo sợ và hoài nghi. Câu nói Flow khiến Naron phải suy nghĩ, hắn đang muốn ám chỉ ai? Một kẻ nào đó.. hay chính là Naron? Khó có thể lí giải những gì mà Flow suy nghĩ..
Bị một người lôi kéo ánh nhìn bên dưới khuôn viên - là Amric, nó đang ngồi bên cạnh thành bờ hồ. Khoanh vòng chân và tựa lưng vào bức tượng đá to. Nó ném một viên sỏi xuống hồ, tỏ vẻ khá chán chường. Hướng mắt cao hơn, ném tầm nhìn về phía khung cửa số và dừng lại ở đó. Trong mắt Amric cảnh vật trước mắt thật ma mị. Quả thật khó có thể lờ đi được với một nét đẹp như thế. Sự thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên. Nó thích ánh mắt đó, xanh và sâu thẳm.. Bốn mắt chạm nhau lặng yên một khoảng ngắn.
- Hắn.. là người luôn kề cận bên Flow? - Amric tự hỏi, hắn quả thật có một điều gì đó rất lôi cuốn, không thể rời mắt được. Gương mặt lạnh ngắt nhưng không đáng sợ như Flow. Đôi mắt ấy mang sức hút lạ thường, bên trong ẩn chứa một điều gì đó, tuy không ấm áp nhưng ít ra vẫn có thể nhìn thấy được một tia hi vọng nơi giá lạnh ấy.
Naron cũng không rời mắt khỏi Amric, nhìn sơ qua thì nó chẳng có gì đặt biệt ngoài ánh mắt sắc sảo có vẻ đượm nhiều uẩn khúc. Thật khó hiểu vì sao Flow lại có hứng thú với nó. Tính khí của Flow đúng là kẻ thất thường. Khi cứu vớt hắn, và cả khi thằng nhóc xuất hiện..
- Là một kẻ thích tạo sự bất ngờ. - Khóe môi nhẹ nhếch và quay đi. Naron vốn cũng không định quan tâm đến thằng nhóc nhiều như thế. Nhưng nó cứ xuất hiện lỡn vỡn bên Flow. Và điều đó thì không thể không quan tâm.
* * *
Lặng thả những cánh hoa xuống bên con sông. Dòng nước xiết cứ thế cuốn đi, Rill nhìn theo, trầm ngâm. Sự ra đi của Ren khiến anh không tránh khỏi sự xót xa, hối tiếc lẫn cảm giác tội lỗi, Ren đã ngã xuống trước mắt anh. Vậy mà anh không thể làm gì ngoài đứng nhìn và quay lưng bỏ đi. Trong cái thế giới thời chiến này, đã không ít lần anh nhìn thấy những người bên cạnh ngã xuống, nhưng lần đầu đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thế. Nắm chặt lấy bàn tay.. những chuyện như thế này, đến bao giờ mới kết thúc? Rill tự hỏi nhưng không thể trả lời. Anh chung quy chỉ là một kẻ tầm thường, thế thì làm sao có thể thay đổi vận mệnh của số phận. Anh vốn không thể lật ngược ván cờ này, chỉ có thể mọi thứ xuôi đi, theo cách vốn có của nó..
- Đừng tự dằn vặt như thế.. sự ra đi của Ren vốn đâu phải do cậu.
Rill quay sang, Eris đứng cạnh anh. Mặc dù nói như thế nhưng anh vẫn nhìn thấy một sự mất mác to lớn trong đôi mắt ấy. Anh quay đi, im lặng trong chốc lát. Muốn nói lời xin lỗi nhưng lại im lặng. Rill biết lời nói ấy chẳng có ích gì, anh biết có những sai lầm không thể thay đổi được. Cố gắng chắp vá chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ, những vết thương cứ thế mà chẳng bao giờ khép lại.. Eris cũng lặng im nhìn dòng nước, cái hương vị này, cô đã nếm trãi không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nó xảy ra lại không tránh khỏi sự bi thương, mất mác trong lòng..
Trôi đi.. trôi đi.. mọi thứ đang trôi đi, theo dòng chảy số mệnh, đến một khi nào đó, ta sẽ không nhìn thấy nó, hoặc chúng không còn tồn tại.
Rill trở về phòng, sự mệt mỏi ăn sâu trong cơ thể, nhưng giấc ngủ không thể đến với anh vào lúc thế này. Trong căn phòng, không gian chật hẹp đầy u ất, anh đứng cạnh cửa sổ, tay khoanh trước ngực, ngẫm nghĩ về những kế hoạch sắp tới.
Angela quay đi, có lẽ nên để Rill yên tĩnh lúc này thì hơn. Khi vừa ngẩn mặt lên, bất chợt chạm phải Linbel. Cả hai nhìn nhau không nói câu nào, họ vốn từng là bạn của nhau, nhưng trong thời khắc này không hiểu sao lại cảm thấy khó xử đến thế. Angela biết cô không có cớ gì để giận Linbel, nhưng trong giờ phút này không thể ngăn lại được những cảm xúc trong cô. Tình bạn của cả hai, thứ vốn không thể đánh đổi được bằng thứ khác, kể cả tình yêu. Angela luôn phân định rạch ròi giữa hai chuyện đó. Nhưng rồi mọi thứ lại không tuân theo những suy nghĩ của cô. Như chính trong lúc này, một chút ghen tuông đang dâng lên một cách không thể kiềm chế được, với một người mà cô rất yêu quý.
Xin lỗi! Nhưng cô yêu Rill, và điều đó không thể thay đổi được. Gượng cười, cô lướt qua Linbel và đi trước. Linbel đưa tay với theo, gần như chạm vào Angela nhưng bất chợt dừng lại. Nắm chặt bàn tay, chỉ giương mắt nhìn cô xa dần.
- Xin lỗi! Thực sự xin lỗi cậu.. tớ biết Rill là người quan trọng với cậu thế nào.
Buông cánh tay xuống, bàn tay vẫn nắm chặt, những bước đi của cô đã sai lệch, thực sự sai lệch mất rồi. Cô chưa từng muốn mọi thứ trở nên như thế này, không muốn vì mình mà Angela lại bị tổn thương. Nhưng Linbel không còn sự lựa chọn nào khác, cô đã bắt đầu và không thể dừng lại được nữa.