Sắc Xuân Dụ Hoặc: Quấn Quýt Không Rời

Chương 3: Lòng dạ phụ nữ




Ngụ ý trong câu nói này của cô đang ám hiệu nói anh ta là một gã trai bao.

Quả đúng như những gì cô nghĩ, người đàn ông này thật thông minh. Anh ta nghe ra hàm ý trong câu đó lập tức lên giọng với cô gái.

"Này cô gái, ý cô nói tôi là trai bao."

Khúc Yểu Sa nở một nụ cười rét buốt, gật đầu và nói: "Chuẩn đét rồi đó anh trai!"

"Tôi thấy gan của cô hơi to đó! Cô có biết tôi là ai không?" Giọng nói của người đàn ông mang chút cảnh cáo.

Khúc Yểu Sa nhếch khoé môi cười tỏ vẻ khinh miệt, nói: "Đến bố anh tôi còn không biết, vậy anh là cái thá gì để cho tôi phải biết anh là thằng nào?"

Anh ta cười ngây một cái, sau đó đưa tay lên nắm lấy chiếc cằm của cô.

"Còn nhỏ nhưng mồm miệng rất cứng."

Khúc Yểu Sa cũng không chịu thua kém, nói đôi co với anh ta.

"Anh đừng tưởng tôi nhỏ mà bắt nạt tôi. Tuy nhỏ nhưng có võ đó."

Anh ta cười lạnh một cái, nói: "Võ thì không có đâu nhưng chỉ thấy vô dụng."

Nghe anh ta nói Khúc Yểu Sa lập tức á khẩu ngay tại chỗ.

Cô biết hắn ta nói câu đó có hàm nghĩ gì, ý hắn nói cô là một kẻ vụng về, vừa tung ra chiêu thoát thân nào thì chiêu đó trở nên vô dụng.

Khúc Yểu Sa cũng không càm ràm nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Tôi nói cho anh biết, tôi không thích làm dăm ba mấy trò này đâu."

Anh ta nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống khẽ cắn lấy chóp mũi của cô.

"Đau!"

Khúc Yểu Sa nhíu mày, khẽ kêu đau.

"Cô không có quyền lựa chọn!"

Người đàn ông lạnh nhạt đáp lại, ngữ khí vẫn bá đạo như lúc ban đầu.

"Bà ta đấu giá bao nhiêu?"

"Chuyện đó không mượn cô bận tâm đến! Cô chỉ cần biết sau đêm nay cô trở thành tình nhân của tôi."

Khúc Yểu Sa cười nhạt một cái, tự chế giễu bản thân mình sao có thể mang danh phận này được.

"Làm tình nhân chứ không phải làm người phụ nữ của anh sao?"

Người đàn ông nhếch môi cười nhạt một cái.

"Cô muốn trở thành người phụ nữ của tôi đến vậy sao?"

Thật nhạt nhẽo! Cô đương nhiên không thích gian gian díu díu mập mờ thế này rồi, huống chi cô vẫn còn trong trắng.

"Tất nhiên không phải vậy rồi!"

Khúc Yểu Sa hắng giọng, điều chỉnh thanh âm của mình.

"Anh nói cho tôi biết, bà ta đưa anh bao nhiêu tôi sẽ trả anh gấp đôi."

Người đàn ông đó bất giác phì cười, ngay sau đó thay đổi giọng nói.

"Cô gái, cô nghĩ mình có thể trả được sao?"

"Tiền thôi mà, anh nghĩ tôi không trả nổi sao?"

"Rất tốt! Rất cứng miệng!"

"Chuyện! Tôi mà lị, không phải dạng vừa đâu!"

Khúc Yểu Sa đắc ý, vỗ ngực tự khen ngợi bản thân mình.

Người đàn ông gật đầu tấm tắc khen ngợi tính cách của cô.

"Cô chắc rằng mình trả được số tiền đó sao?"

"Chắc chắn!"

Giọng của cô cứng thép, không một chút suy nghĩ gì mà đáp lại luôn.

Hắn ta nhìn qua gương mặt cô đang hiện rõ dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt một lượt, sau đó nói.

"Tỷ rưỡi."

Anh ta trả lời một câu ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu khiến cho toàn thân Khúc Yểu Sa cứng tại chỗ.

Số tiền này cực khủng, tại sao mẹ kế lại cần số tiền lớn như vậy?

Hoá ra công bà ta nuôi dưỡng cô suốt mười lăm năm qua quy lại chỉ có tỷ rưỡi thôi sao?

Không ngờ bà ta lại có suy nghĩ này, cô cũng phải bó tay quỳ lạy dưới chân bà ta.

"Tỷ rưỡi?"

Khúc Yểu Sa giả vờ kinh ngạc, trừng mắt lên hỏi anh ta.

"Tỷ rưỡi đâu có xứng đáng với tôi?"

Người đàn ông kia ngạc nhiên, anh ta đứng hình mất vài giây, ngay sau đó khẽ nhíu mày lại.

"Chê ít sao?"

Thanh âm lạnh lùng của anh ta thoát ra khỏi cuống họng khiến cho cô cảm thấy ớn lạnh sau gáy.

"Đương nhiên là ít."

Khúc Yểu Sa cố gắng trấn an lòng mình, hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, giọng nói rắn rỏi phát ra.

"Tôi sao có thể bằng giá trị đồng tiền được! Chỉ có tỷ rưỡi thì không có xứng."

"Ý cô là nó không xứng với cô?"

Khúc Yểu Sa ngay lập tức gật đầu lia lịa, nói:

"Phải nhiều hơn, như vậy mới xứng!"

Nuốt nước bọt xuống dưới bụng, Khúc Yểu Sa tiếp tục nói hươu nói vượn.

"Anh cũng biết đó, tôi vẫn còn trong trắng, anh thì lại một tên đào hoa."

"Với một cô gái thuần khiết vẫn còn tờ giấy trắng như tôi đâu xứng với giá trị đó."

Khúc Yểu sa nghĩ thầm trong bụng, nếu như cô ra giá cao hơn, càng đắt càng tốt, chỉ cần hắn ta từ bỏ ý định muốn cô làm tình nhân của hắn là được.

Hắn ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc, khoảng mười giây sau hắn cúi đầu xuống nhìn về phía Khúc Yểu Sa mà hỏi.

"Cô muốn bao nhiêu?"

"Năm... năm tỷ!"

Cô cứng rắn mà tuột miệng nói ra con số, nhưng sau đó lại mím môi lại, muốn thu hồi con số vừa nãy mới nói.

Năm tỷ... chắc chưa đủ cao lắm...

Hắn ta khẽ nhếch miệng cười một cái, nụ cười ấy không khác gì đang chế nhạo cô.

"Lòng dạ phụ nữ các cô thật tham lam."

"Cảm ơn anh đã khen!"

Khúc Yểu Sa cố bình tĩnh, điều khiển lại nhịp thở của mình, nở một nụ cười thân thiện với hắn ta.

"Cái gì cũng có cái giá của nó."

"Một tên công tử đào hoa ăn chơi như anh chẳng lẽ tiếc số tiền cỏn con như vậy sao? Anh mà tiếc số tiền này anh không ra dáng một thằng đàn ông!"

Vừa nói Khúc Yểu Sa vừa nuốt nước bọt, tiếp tục nói.

"Như anh cũng biết đấy, tôi hiện tại thì chưa thành niên, mà pháp luật có quy định, nếu cưỡng bức trẻ chưa thành niên sẽ bị phạm tội, anh sẽ được ăn cơm tù vài năm. Nếu như anh đồng ý với giá tôi đưa ra thì anh có được cơ thể tôi và anh cũng sẽ không phải ngồi ăn cơm tù."

"Cô chắc chứ?"

Khúc Yểu Sa nói một hồi dài như vậy mà hắn ta chỉ đáp lại một lời vỏn vẹn có ba chữ. Người gì đâu mà phũ phàng đến vậy, chí ít ra phải ga lăng suy nghĩ lại mình có nên làm hay không chứ, đây đằng này thì không thèm suy nghĩ mà đáp hồi lại luôn.

Nhưng nhỡ đâu người đàn ông đó đồng ý với số tiền cô đưa ra thì sao nhỉ?

Khúc Yểu Sa thầm mắng bản thân mình ngu như heo, sao không biết đòi hỏi con số lên đến mười tỷ đồng.

Chẳng có một thằng nào ngu bỏ ra một núi tiền chỉ để nếm trải vị ngọn của trái cấm này.

Đến bây giờ, Khúc Yểu Sa cảm thấy hối hận, muốn thu hồi số tiền mình đã lỡ miệng nói ra.

Nếu như giá cả này đối với hắn là quá thấp, thì chẳng phải đời cô xuống dốc không phanh sao?

Ngu thật đó, thà mang danh tiếng lòng tham còn hơn là bị cưỡng hiếp.

Người đàn ông thoáng cười một cái, sau đó nói ra những thông tin cá nhân thuộc về cô.

"Khúc Yểu Sa, mười tám tuổi, đang là sinh viên năm đầu của một trường chăm sóc sắc đẹp, chưa có người yêu. Cao 167 cm, nặng 54 kg, số đo ba vòng 87 - 59 - 93...."

Khúc Yểu Sa đứng hình, cứng họng lần hai.

"Nếu như cô còn cứng họng, sơ yếu lý lịch của cô tôi vẫn để trên bàn kìa! Có cần tôi bỏ ra cho cô đọc không?"

Toang rồi, lần này chối cãi đến đâu để cho hắn ta chịu buông bỏ đây? Đến cả số đo ba vòng của cô mà hắn cũng nắm rõ tình hình.

"Anh... anh... anh điều tra tôi."

"Mẹ cô cấp thông tin."

"Mé, anh còn là đấng nam nhi không vậy?"

Hắn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi cô gái:

"Cô nói cái gì?"

"Tôi nói anh là một kẻ ngốc! Anh lại tin vào những lời gì mà mẹ kế tôi nói! Bà ta không ưa gì tôi thế cho nên muốn vòi tiền anh mới bán tôi cho anh."

"Vậy thì càng tốt chứ sao! Tôi đã ăn chay hai mấy năm nay rồi."

"Cái gì?"

Khúc Yểu Sa kinh ngạc nhìn anh ta, lắp bắp hỏi lại.

"Anh mà ăn chay á? Tôi đây cóc tin!"

Người đàn ông đó cười lạnh một cái, hắn ta khẽ chu môi ra ám hiệu cô ngừng nói.

"Tôi đã bị cấm dục hai mươi mấy năm qua, cả người tôi bây giờ rất đau nhức cần thứ gì đó để giải toả tâm trạng cồn cào của tôi."

Người đàn ông nhếch môi cười trào phúng một cái.

"Cô nói cô đang ở tuổi vị thành niên, đúng chứ?"

Khuôn mặt của anh ta nép sát gần vào Khúc Yểu Sa.

"Xem ra trình độ tính toán của cô hơi kém, có cần đêm nay tôi dạy cô cách đếm số, cách tính số lần để suy ra số tuổi không?"

Khúc Yểu Sa ngây thơ, vô tư hỏi lại.

"Tính số lần gì cơ?"

Người đàn ông để lộ nụ cười đầy ẩn ý.

"Chút nữa cô sẽ biết!"