Sắc Xuân Dụ Hoặc: Quấn Quýt Không Rời

Chương 4: Chỉ cần một đêm




Nghe vậy bỗng nhiên tôi toát mồ hôi hột, không ngừng nói vấp.

"Anh... anh... anh vẫn còn là trai tân?"

Nét mặt của người đàn ông có chút dịu xuống, anh ta cười nhạt một cái.

"Cô nghĩ tôi là một tên ăn chơi?"

"Đâu... đâu có.... chỉ là tôi hơi ngạc nhiên người nhiều tiền như anh mà đến giờ vẫn còn là trai tân. Thật hiếm gặp người đàn ông như anh ở trên đời này."

Nói xong bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, chẳng phải cô luôn tìm mọi cách để trốn chạy người đàn ông sao?

"Mà khoan... theo tôi được biết nếu như đàn ông cấm dục lâu năm, ắt hẳn có vấn đề."

Ngưng lại một lúc lâu, Khúc Yểu Sa chép miệng nói tiếp.

"Nói không chừng... anh không phải bị yếu sinh lý đấy chứ?"

Nói xong, Khúc Yểu Sa bịt miệng cười thầm trong lòng.

Sắc mặc người đàn ông trở nên sa sầm, u ám hơn trước.

Thấy đối phương trầm mặc không lên tiếng, dưới đáy lòng cô không ngừng gào thét sung sướng.

Hơ hơ, bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Có đúng không nào?

Khúc Yểu Sa tốt bụng, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi có chút lệch lạc của người đàn ông.

"Nếu như anh bị yếu sinh lý thì đừng có quá cố làm gì, khéo lại liệt dương đó! Ui da!"

Người đàn ông tức giận đen mặt lại, đỉnh ngọn núi phun trào ra lửa cùng với dung nhan. Lực tay của anh siết chặt lấy bên eo của cô, gằn giọng.

"Nói lại!" Giọng nói đầy thách thức.

Khúc Yểu Sa nghe ngữ khí của người đàn ông, cô đương nhiên không hiểu được hàm ý ẩn trong, vô tư trả lời lại.

"Đã yếu đừng nên ra gió... ưm..."

Anh ta ghé sát vào bên tai cô, hé miệng ra mà ngậm lấy vành tai sớm đã đỏ ửng của cô, vừa cắn anh ta vừa mút mạnh một cái.

"Ưm... nhột...."

Khúc Yểu Sa khẽ rên rỉ trong cổ họng, sau đó ngay lập tức cắn chặt lấy môi mình để kiềm chế đi âm thanh lạ lẫm của mình.

Người đàn ông nhả bên tai cô ra, sau đó thì thào to nhỏ một câu.

"Có yếu hay không thì ngay bây giờ cô sẽ biết!"

"Anh... nhột..."

Anh ngậm mút vành tai của cô thật lâu, sau đó nhả ra, nói vào tai Khúc Yểu Sa.

"Vậy nên... năm tỷ mà cô ra giá, tôi đồng ý."

Toàn thân Khúc Yểu Sa run rẩy, lắp bắp trả lời lại.

"Anh... anh điên rồi... điên rồi... anh.... anh không biết tiếc tiền sao..."

Khúc Yểu Sa chưa kịp nói hết câu thì cảm nhận thứ gì đó mềm mại ép chặt lấy đôi môi của mình, cô bàng hoàng trong giây lát, đôi mắt tròn long lanh nhìn vô hồn lên trần nhà đen u ám.

Hắn ta đã hôn cô!

Môi của hắn ta đang ép chặt lấy môi của cô.

Trong tức khắc khoé mắt Khúc Yểu Sa phiếm hồng, sống mũi bắt đầu cay xè.

Nụ hôn đầu của cô bao năm qua giữ gìn nay bỗng chốc bị người đàn ông xa lạ này cướp mất chỉ trong vài giây.

Cảm nhận được thứ ướt át trượt vào trong khoang miệng, đầu lưỡi ranh ma của anh ta cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương của cô, cháo đảo liên hồi. Anh ta vừa hôn vừa mút chặt lấy đầu lưỡi cô, những lần ấy vô số pháo hoa nổ tung trong đầu cô.

Toàn thân Khúc Yểu Sa không ngừng run rẩy, hô hấp dần trở nên nặng nề khó khăn. Hai tay cô vẫn bị anh ta kìm hãm cố định lại trên đỉnh đầu, cả thân hình của đấng nam nhi xen vào giữa hai chân cô, tay còn lại của hắn đặt lên vòng một non mềm cách một lớp vải mỏng.

"Ưm... um..."

Cơ thể bị động chạm khiến cho hàng vạn dây thân kinh nhạy cảm bị kích thích, cảm giác khác lạ mơn trớn chạy xộc lên đại não của cô, khiến cho giọng nói của cô chút thay đổi.

Sau một hồi lưu luyến, người đàn ông đê tiện kia mới chịu buông tha cho cánh môi mỏng sớm đã bị anh ta dày vò đến nỗi sưng phù. Khi anh ta buông cánh môi Khúc Yểu Sa ra cũng là lúc hai đầu lưỡi tách nhau tạo ra một sợi chỉ bạc ánh dưới bóng đèn ngủ.

Lúc này khuôn mặt của người con gái sớm đã ửng hồng tự bao giờ, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực chỉ vì một nụ hôn của người đàn ông.

Khúc Yểu Sa cắn chặt lấy môi dưới, uất ức mà quay mặt sang một bên.

"Tên khốn!"

Cô gái cứng miệng chửi thề anh ta một tiếng, hốc mắt ngấn hai hàng lệ chảy dài hai bên khoé mắt.

"Anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi! Tôi nguyền rủa anh ba đời bảy kiếp sinh ra không là con gái xấu xí vô dụng thì cũng là một tên trai cong!"

Anh ta không nói gì mà thay vào đó bàn tay đang đặt trên luồng thịt đẫy đà của cô bỗng dùng một lực bóp mạnh.

"A... đau! Anh không thể nhẹ tay chút được sao?"

Khúc Yểu Sa khẽ gằn giọng, cắn chặt lấy môi dưới của mình.

"Mạnh miệng như vậy chắc còn dư sức để chuẩn bị công việc."

Lúc này Khú Yểu Sa vẫn còn ngu ngơ không biết gì, ngốc nghếch hỏi lại người đàn ông.

"Công... công việc gì cơ?"

Hắn ta ghé mặt sát vào tai cô, mở miệng thì thầm to nhỏ.

"Dĩ nhiên là... làm chuyện người lớn rồi!"

"Phì! Tôi khinh! Tôi nhổ vào!"

Nghe lời nói của hắn ta Khúc Yểu Sa chỉ muốn mắc ói, nhưng giây sau bàn tay của anh ta đã luồn sau vào dưới lớp vải mỏng, dần dần tịnh tiến nắm lấy một bên gò đồi mềm mại của cô thêm một lần nữa.

Lần này da thịt tiếp xúc với nhau, nhiệt độ lòng bàn tay của hắn truyền qua làn da khiến cho cô bất giác rùng mình. Hắn nhào nắn nơi đẫy đà của cô đến biến dạng, sau đó ngón tay trỏ của hắn khẽ gảy nhẹ viên ngọc quý hồng hào.

Đỉnh ngọn bị kích thích, hàng vạn dây thần kinh nhạy cảm tập trung ở một điểm bỗng chốc phát tán ra toàn thân, truyền sự e thẹn ngượng của cô đến đại não.

"Tôi nói này... ưm... đêm nay không thể..."

Khúc Yểu Sa khó chịu mà nói thành tiếng, cổ họng khô khan cố nói ra những lời đàm phán.

Anh ta không hề đoái hoài đến lời đàm phám của cô, một tay anh ta dùng lực thật mạnh xé tan bộ đồ ngủ mỏng manh trên người cô ra.

Trong chốc lát, cơ thể của cô chỉ còn lại bộ đồ nội y làm bằng ren quyến rũ mỏng manh, nằm ngọn dưới cơ thể cường tráng của anh ta.

Lúc này Khúc Yểu Sa mới để ý kỹ gương mặt đẹp trai của anh ta dưới ánh đèn mờ nhạt, một gương mặt điển trai với sống mũi cao dài, đôi chân mày được tỉa cắt gọn gàng cùng với đôi môi mỏng đang mím lại.

Chạy dọc xuống yếu hầu là chiếc cổ thon đang gồng mình để lộ ra những đường gây xanh, dịch xuống phía bên dưới là xương đòn vững chãi, khuôn ngực tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn thớ nào ra thớ đó.

"Xin anh, xin anh hãy tha cho tôi!"

Khúc Yểu Sa hấp tấp van xin người đàn ông trước mặt, mong sao hắn ta dung tha cho cô dù chỉ một lần. Cô không muốn đánh mất lần đầu tiên của mình và càng không thể trao lần đầu của mình cho một người đàn ông mà mình chưa từng quen biết, chưa từng hẹn hò tìm hiểu về nhau.

"Hôm nay tôi thật sự không tiện để phục vụ anh!"

Đôi môi của anh ta đang lướt trên cần cổ trắng ngần của cô gái bỗng khự lại, điềm đạm hỏi.

"Có chuyện gì mà không tiện?"

Nói xong, anh ta hạ hàm răng của mình xuống, khẽ nghiến nhẹ một cái tạo thành một vết đỏ rượu trên làn da trắng trẻo của cô.

"Không thoả mái ở chỗ nào?"

Anh ta quan tâm hỏi, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt đẹp màu hổ phách chạm vào ánh mắt của cô gái.

Khúc Yểu Sa cũng không nghĩ tới anh ta có thể dừng lại mà nghe cô cầu xin, bỗng đầu cô nảy số, dường như cô đã nghĩ ra một kế sách, một chiêu trò gì đó.

"Tôi... tôi thật ra không tiện... là vì dì bà của tôi đang ghé thăm."

Người đàn ông im lặng một hồi, sau đó hỏi lại:

"Dì bà? Người đó là ai? Chẳng phải mẹ cô đã chủ động dâng hiến con gái mình cho kẻ thù rồi sao?"

Khúc Yểu Sa cắn môi để nén cười xuống đáy lòng.

Đúng là người đàn ông chưa trải sự đời. Anh ta vẫn con là trai tân thì hỏi làm sao anh ta không biết đến hai từ "dì bà" được chứ.

Chẳng lẽ suốt hai mươi mấy năm qua anh ta chưa từng có cô người yêu nào chăng? Tại sao đến lý thuyết đơn giản nhất của người phụ nữ, thuật ngữ dễ hiểu nhất mà anh ta không biết.

Khúc Yểu Sa nói dối với hắn ta rằng dì bà ghé thăm, nghĩa là cô đang nói đùa rằng mình đến tháng. Chứ thật ra trong lòng cô biết rõ, cô vừa hết tháng cách đây một tuần rồi.

"Bảo sao anh ế hai mươi mấy năm này, dì bà ghé là tôi đang đến tháng đó!"

Anh ta không nói gì mà tiếp tục công việc của mình, chạm môi xuống da thịt của tôi mà mơn trớn, hôn mạnh vào xương quai xanh để lại một dấu ấn cho riêng mình.

"Không sao! Sau đêm nay tôi sẽ giúp cô không gặp dì bà trong vòng chín tháng mười ngày cộng thêm sáu tháng nuôi con."