Săn Lùng Ô Sin (Nơi Đâu Tìm Thấy Em)

Săn Lùng Ô Sin (Nơi Đâu Tìm Thấy Em) - Chương 32: Mang thai




Trên đường đi, tôi quả thật có chút chóng mặt buồn nôn, hơi xây xẩm mặt mày. Nhưng thiết nghĩ quãng đường cũng không dài lắm, tôi có thể chịu được nên không uống thuốc chống say. Thể chất của tôi vốn không yếu ớt như vậy, trước nay số lần say xe của tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là do nguyên nhân khách quan tác động đến chứ không phải là do tôi. Vì thế trừ nguyên nhân là phải đi lâu, đi quá xa tôi mới uống thuốc, nếu không thì tôi sẽ hạn chế nhất có thể. Thuốc chống say mặc dù cũng chẳng có tác động gì lớn tới cơ thể, nhưng tác dụng phụ khiến tôi khó chịu nhất là an thần. Uống một liều song lúc ngủ dậy người cứ nhũn như con chi chi ấy.

Lúc xuống xe, đầu óc tôi đã hơi quay quay rồi, tôi rút điện thoại ra gọi cho Mỹ Liên bắt xe ôm ra đón. Lúc thấy tôi, nó thương xót chậc mấy tiếng:

- Xem mày kìa, về nhà mấy hôm mà ốm nhom ốm nhắt, chắc lại trông mẹ thông đêm hả?

- Không có, tao ăn ngon ngủ ngon, béo lên mấy cân. Sợ chúng mày không nhận ra tao nên lúc về cấp tốc giảm cân ấy.

Tôi cùng Mỹ Liên đến nhà trọ nó mới thuê để sống cùng Long, có chút ngại ngùng hỏi nó:

- Tao ở lại đây không làm phiền mày với anh Long chứ?

- Thì cũng phiền rồi đây. Không sao, hôm nay anh ấy biết mày về nên tối nay quyết định về nhà rồi. Dạo này anh ấy cũng phải đi thực tập ở những bệnh viện lớn, phải tăng ca trực nên nhất thời không đến đón mày được. Chứ nghe tin mày về, anh ấy hào hứng lắm, muốn đem xe đi đón mày đấy._Mỹ Liên một tay xếp đồ tôi vào một góc, một bên đáp lại, trong giọng nói không giấu nổi sự ngọt ngào.

So với Mỹ Liên, một cô bé dễ thương nhỏ nhắn một năm trước thì giờ nhỏ trông trưởng thành hơn rất nhiều, tính cách cũng không còn trẻ con như trước nữa, tôi lấy làm vui mừng cho nhỏ. Dẫu sao, yêu đương ở thời kì Đại học này là lúc bấp bênh nhất, thứ nhất là tình yêu chưa đủ độ chín. Thứ hai, tình cảm sẽ dần bị hiện thực xã hội bào mòn đi sự tinh khiết, nhuộm lên nó biết bao màu sắc, khiến nó biến chất. Thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, đó chính là vào lúc tất cả đều xô bồ theo cuộc sống vội vã, bạn cũng bị cuốn theo, nhưng bạn lại không có kinh nghiệm chống lại những cám dỗ, tình yêu cứ thế xảy ra mâu thuẫn. Tóm lại một câu chính là cả hai đều chưa đủ “chín” để đương đầu với sóng gió và giữ được nhau. Đó chính là kinh nghiệm tôi rút được trong mối quan hệ đã đổ vỡ của tôi với Thiên.

Vì vậy, tôi vui mừng cho Liên thứ nhất là vì anh Long là một người đáng tin cậy, ở anh là sự trải đời dù tuổi đời còn trẻ, có sự trầm tĩnh và ổn định, lịch lãm của một người đàn ông thành đạt. Không như Thiên, dù tính cách có lạnh lùng thế nào vẫn không giấu nổi chút ấu trĩ và trẻ con của hắn. Thứ hai là vì tôi cảm thấy, mối quan hệ của họ sẽ không kết thúc được, bởi họ trải qua nhiều thử thách hơn tôi với Thiên. Cả hai bọn họ đều chậm rãi tiếp cận nhau, tìm hiểu rồi mới yêu nhau, chứ không phải vồ vập bày tỏ rồi tiến đến như tôi với Thiên.

- Băng…Băng…nghĩ gì mà nhập thần thế?

- Đang nghĩ mối quan hệ của tao với Thiên, thật sự kết thúc rồi.

- Nói nghe xem!_Đối với chuyện này, Liên trông rất bình tĩnh, có vẻ như nhỏ không hề bất ngờ dù rằng trước đó tôi chưa từng thông báo gì cho nhỏ. Tôi có chút ngờ ngợ có chuyện gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng. Bởi bây giờ, người đó như một chiếc rằm cắm trong tim tôi vậy, vẫn còn nhức nhối. Dù tôi không thể hiện sự đau đớn của mình ra bên ngoài nhưng không có nghĩa là tôi không nghĩ ngợi. Trước đó tôi chỉ là không muốn khiến ba mẹ lo lắng mà thôi.

- Mẹ anh ta thực sự cho người quấy rối ba mẹ tao, ép tao phải rời xa anh ấy. Cũng có lẽ là tao ích kỉ, tao thực sự đồng ý chia tay. Nhưng tao không muốn mất đi gia đình…hức…_Tôi kể ngắn gọn rồi khóc nấc lên, cứ vừa khóc vừa nói, đến chính tôi cũng chẳng biết bản thân đang nói cái gì nữa, chỉ là muốn kể hết nỗi ấm ức mấy ngày qua. Liên ôm lấy tôi, vỗ về lưng tôi, im lặng lắng nghe. Một lúc sau, nói mệt, khóc cũng mệt, tôi im lặng nấc cụt, Liên lại dịu dàng bảo:

- Cứ coi như chúng mày vô duyên đi. Chia tay thì chia tay, trên đời làm gì thiếu đàn ông. Cũng đâu phải chẳng có ai tốt bằng tên khốn kia._Chẳng hiểu sao, khi nghe Liên nói đến đây, tôi lại nghĩ đến gương mặt góc cạnh đầy nam tính của Mạnh, cả sự chu đáo của anh, đó là thứ mà ở bên Thiên chẳng mấy khi tôi cảm nhận được.

- Anh ta…dạo này…_Tôi lí nhỉ hỏi.

- Sao?

- Không có gì!_Tôi lập tức lắc đầu phủ nhận. Tôi thật sự muốn nghe ngóng tin tức về Thiên, nhưng lại không có can đảm. Nghĩ đến lúc này hắn đang vui vẻ bên cô gái mà mẹ mình chọn cho, hoặc có lẽ đang bên Bảo Quyên, dạ dày tôi lại không nhịn được quặn lên, vội vội vàng vàng lao vào WC.

Tôi nôn hết mật xanh mật vàng ra, sau đó mệt mòi ngồi bệt xuống sàn nhà tắm. Mỹ Liên hốt hoảng mang cốc nước vào cho tôi súc miệng, vỗ vỗ lưng cho tôi, lo lắng hỏi:

- Mày cảm thấy thế nào?

- Không sao, vừa đi xe say nhưng tao chịu đựng không nôn, giờ có chút chóng mặt._Tôi lắc đầu đáp. Mỹ Liên thở phào, đỡ tôi đứng dậy, rồi lại dìu tôi về giường. Nhỏ dém chăn cho tôi, nói:

- Nghỉ ngơi một lát đi, tao đi ra chợ mua cái gì về cho mày.

- Cảm ơn!

- Bạn bè mà mày làm như là người lạ không bằng á. Ngủ chút cho lại sức._Tôi khẽ gật đầu đáp ứng, nhìn Mỹ Liên mặc vội cái áo, cầm theo mấy đồng tiền lẻ rồi kéo chiếc xe đạp cũ đã phủ bụi mượn từ chủ nhà trọ ra, rời đi. Nhìn bóng nhỏ rời đi, lòng tôi khẽ ấm áp, tôi nên cảm ơn ông trời đã giúp tôi có một người bạn tốt như vậy.

Tôi đang ngủ mê man, chợt thấy có người lay, cho nên mơ màng mở mắt. Mỹ Liên kiểm tra trán cho tôi, sau đó lẩm bẩm. Tôi dường như cũng nhận ra bản thân mình phát sốt rồi, cả người cứ uể oải vô lực, đầu óc thì ong ong nặng trịch, ngay cả cổ họng cũng bị khàn đến nỗi không nói lên tiếng. Mỹ Liên dựng tôi dậy, đưa cháo đến trước mặt tôi, còn muốn tìm thuốc. Tôi chợt nhớ ra là Mạnh có dặn trong cái bọc “mẹ tôi gửi” có thuốc, bèn chỉ vào cái bọc ấy. Chẳng biết có phải tâm linh tương thông hay không mà Liên dường như có vẻ hiểu sự ám chỉ của tôi. Nhọ vội vàng lúi húi lục lọi tìm trong đống thuốc lộn xộn kia rồi vội vàng đem nước đưa đến trước mặt tôi. Uống thuốc xong, tôi lịm dần đi không còn biết gì cả, chỉ lờ mờ nhìn thấy một cái bóng cao cao vừa vội vừa hoảng chạy vào.

Ngoại truyện nhỏ:

Long nghe tin Băng trở lại từ Liên, vẫn chưa kịp thông báo cho bất cứ ai liền vội vàng chạy đến chỉ vì Liên nhờ anh đến xem tình hình của cô. Quả nhiên khi đến, anh nhìn tình trạng của cô đã biết không ổn rồi. Mặt cô đỏ gay, nhiệt kế đo được đã lên đến 39 độ C rồi, cả người cô nóng hầm hập, chỉ sợ nếu anh đến trễ chút nữa cô sẽ co giật ra đây mất. Long trở di động, gọi một cuộc điện thoại cho tài xế của mình, sau đó cùng với Liên đem cô vào bệnh viện. Vì giám đốc trong bệnh viện có chút giao tình với gia đình anh, cứ thế nhanh chóng sắp xếp cô vào cấp cứu luôn. Liên và Long sốt ruột đứng bên ngoài, mặt Liên có chút cau có rầu rĩ và lo lắng níu lấy tay Long, lên tiếng:

- Lúc đi mua cháo em đã cảm thấy nó có gì đó rất không ổn rồi. May mà anh đến kịp, không em cũng chẳng biết làm thế nào nữa.

- Cô ấy lúc đó làm sao?_Với tư cách là một bác sĩ, Long cũng muốn biết cặn kẽ biểu hiện của bệnh nhân, hơn nữa bệnh nhân này còn chẳng khác người thân của anh là bao.

- Nó…_Liên chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc, nhưng càng kể cả hai càng phát hiện có gì đó rất không hợp lí. Sau cùng Liên không nhịn được thốt lên- Không…không phải nó có bầu đấy chứ? Không, không đâu…không nên là vào lúc này…

Đúng lúc cô đang tự mình phủ nhận thì bác sĩ bước ra, mặt ông có vẻ nghiêm trọng, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt đầy hiền từ. Ông bước đến chỗ Long, lo lắng báo tình hình:

- Bác sĩ Long, cô gái mà cậu đưa đến đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi, nhưng cần theo dõi sít sao, cô ấy đang ở giai đoạn thai kỳ đầu tiên, hơn nữa còn rất không ổn định, đừng để cô ấy kích động thêm nữa.

- Bác nói sao? Cô ấy thật sự mang thai?_Long hoảng hốt.

- Cậu không nhìn ra sao?_Long nghe vậy lắc đầu, thở dài đáp- Gần đây chúng tôi gặp phải một số chuyện rất rắc rối cho nên không ai chú ý đến cô ấy. Có khi chính cô ấy cũng không phát hiện mình mang thai, nếu không cô ấy cũng chẳng dày vò mình ra nông nỗi như vậy.

- Vậy được rồi, bệnh nhân này là người thân của cậu thì giao cho cậu đấy. Tôi đi trước!_Bác sĩ ấy lịch sự chào rồi rời đi. Mỹ Liên nghe tin Băng có thai như sét đánh ngang tai, bị đơ mất một lúc mới hoảng hồn, bối rối lo lắng mà lải nhải như một cỗ máy:

- Cái đứa ngu ngốc này, nó có phải đem não tặng cho cái tên khốn Thiên kia rồi không? Bây giờ thì hay rồi, mang bầu rồi đó. Làm sao đây? Làm sao đây?_Lảm nhảm một hồi, cô mới nhớ người yêu của mình còn là bạn thân của tên khốn kia, vì thế nhanh chóng trưng cầu ý kiến:

- Chúng ta…nên nói cho tên khốn kia…à Thiên biết không?_Long sắc mặt nặng nề, anh cau mày đáp:

- Cứ chờ xem ý kiến cô ấy thế nào đã, đừng vội vàng. Nếu cô ấy biết mà đồng ý thì nói, còn nếu không đành nghe theo cô ấy vậy._Đến giờ khắc này, anh cũng không dám tin tưởng bạn thân của mình mà báo cho hắn biết. Thứ nhất là anh sợ Băng gặp Thiên sẽ lại bị đả kích gây nguy hiểm hơn, thứ hai là anh cảm thấy Thiên giờ đã thay đổi so với trong ấn tượng của anh nhiều lắm, cậu ta cứ có gì đó rất lạ. Hắn không bày tỏ cho ai, cũng không biểu hiện bất cứ điều gì, vô cùng lạnh nhạt. Thiên dường như trở lại làm con người trước đây khi Ngọc Yến mất đi không lâu, như một kẻ mất hồn, lạnh lùng đến đáng sợ vậy.

Trong lúc hai người họ đang thảo luận thì ở một góc, có một người phụ nữ tắt camera, nhếch đôi môi đỏ mọng, ánh mắt có phần điên cuồng mà rời đi. “Tất cả cứ chờ mà xem, tôi sẽ hủy hoại tất thảy những gì các người đang có”.

- ---~~~~

Khi tôi tỉnh dậy, phát hiện bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng chỉ cần ngửi mùi thuốc khử trùng và mùi ete nồng nặc đặc trưng là tôi đã biết bản thân ở đâu rồi. Mở đôi mắt vẫn còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng ra, tôi có chút giật mình nhìn người đàn ông ngồi ngay bên cạnh giường tôi lúc này, có chút ngỡ ngàng lên tiếng:

- Anh…sao anh lại đến đây?

Người đàn ông nghe vậy liền quay ra, bỏ vội quả táo đang gọt dở xuống, mừng rỡ hỏi thăm:

- Em tỉnh rồi? Cảm thấy cơ thể thế nào?_Tôi nghe vậy khẽ lắc đầu, lạc quan nói:

- Ốm một trận mà thôi, sao mấy người đó có thể chuyện bé xé ra to thế chứ?_Mạnh nghe vậy liếc tôi, mặc dù gương mặt đó không rõ biểu cảm tức giận nhưng ánh mắt liếc qua lại mang theo áp lực vô hình khiến tôi kinh sợ. Giọng Mạnh cũng lạnh đi:

- Nếu bọn họ không chuyện bé xé ra to, bây giờ em đang nằm trong phòng phẫu thuật rồi.

- Nghiêm…nghiêm trọng thế sao?_Tôi rụt vai, khe khẽ hỏi lại:

- Em nói xem?_Lại một cái liếc mắt bắn qua, tôi co cuộn người lại, có chút hoảng hốt. Mạnh cũng chỉ lạnh giọng giải thích- Nếu có người đưa vào chậm một chút nữa thôi là em sẽ lên cơn co giật rồi bị sốc, mà em còn đang mang thai, có nguy cơ sẽ sảy. Còn giữ được thì đứa trẻ cũng không phát triển bình thường được.

- CÁI GÌ? Em mang thai rồi?!!!!_Tôi nghe như sét đánh bên tai, theo bản năng đưa tay lên ôm lấy bụng.

- Ừ, ba tuần năm ngày, thai vẫn còn chưa ổn định._Mạnh khẽ cau mày, giọng nói cũng có chút khó chịu.

Tôi cúi đầu, bàn tay đang đặt trên bụng cũng bất giác xoa khẽ. Vậy là tôi đã trở thành mẹ rồi đó ư? Trong lúc tôi không chú ý, đã có một sinh mệnh âm thầm lớn lên trong bụng tôi rồi sao? Tôi cảm thấy thật diệu kỳ, nhưng hơn thế là có chút bỡ ngỡ và sợ sệt. Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ mà, giờ tôi phải làm gì đây? Nghĩ đến đứa trẻ, tôi lại bất giác nghĩ đến ba của nó. Lời chia tay đã nói ra, người ta cũng đáp lại bằng cách không quan tâm rồi, còn tính toán điều gì được nữa. Tôi cụp mắt, giấu đi ưu thương nơi đáy lòng. Chợt, một bàn tay to bản nhưng lại ấm áp nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình ngẩng mặt lên, nhìn vào ánh mắt chứa chan vô vàn cảm xúc của Mạnh, không biết làm gì hơn ngoài trốn tránh. Mạnh đưa tay áp lên má tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt cất chứa tình cảm đong đầy đó, dịu dàng nói:

- Em định làm sao với đứa bé? Còn muốn báo cho cha nó biết không?

- Đừng, chúng tôi đã chia tay, tôi không nhất thiết phải tìm anh ta nữa. Tôi…tôi định, tự mình sinh nó ra, nuôi nó lớn.

- Đồ ngốc này, em làm vậy sau này còn ai dám lấy em nữa. Cuộc đời này làm gì lắm chuyện cổ tích như vậy?

- Tôi biết chứ, nuôi một đứa trẻ sẽ có bao nhiêu khó khăn, tôi đương nhiên biết. Nhưng nó cũng chỉ là một sinh mệnh mà thôi, nó vô tội mà, làm sao tôi có thể nhẫn tâm phá bỏ nó chứ. Hơn nữa, ngã một lần thôi, sau này có nó làm bạn, tôi cũng không muốn tìm thêm một người đàn ông nào khác._Tôi thẳng thắn nói. Mạnh nhìn tôi, trong ánh mắt có chút thương cảm, nhiều hơn là những cảm xúc mà tôi nắm bắt không kịp, hay nói đúng hơn là sợ hãi phải đối mặt với những tình cảm đó.

- Nếu không…để tôi là người chăm sóc cho mẹ con em về sau đi.

- CÁI GÌ?!!!! Anh điên rồi! Tôi không chấp nhận được đâu._Tôi trốn khỏi hai bàn tay cứng cáp đang đặt trên má tôi kia, thảng thốt nói.

- Đúng đó, tôi điên rồi, từ khi gặp em thì mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa. Em biết không, tôi trong quá khứ chưa từng điên rồ thiếu suy nghĩ như vậy._Mạnh như đang lẩm bẩm và tự chìm trong cảm xúc của bản thân mình. Sau đó anh lại quay lại nắm lấy tay tôi, khẩn khoản nói- Cho tôi một cơ hội chăm sóc em, được không?

Ngữ khí của anh vừa chậm rãi vừa cẩn thận như sợ tôi từ chối ngay tức thì vậy. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, không dám tin tưởng. “Một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng” (*), tôi không dám tin tưởng cũng như đặt cược. Đây là một thế giới hiện thực đến tàn nhẫn biết bao, làm gì có kẻ nào nguyện đổ vỏ dù biết rõ cũng chẳng phải vỏ của bản thân chứ, trừ phi trong đầu kẻ đó không có não. Thế giới này tàn khốc lắm, mọi thứ chỉ được thực hiện khi đứng trước lợi ích. Tình cảm hả? Vứt qua một bên đi, có lợi ích rồi tính đến tình cảm không muộn. Chính vì những suy nghĩ đó, cho nên ngày này yêu thì ít mà vì lợi ích thì nhiều. Mấy ai thực sự chấp nhận bỏ ra tình cảm quá lớn dù biết sẽ mua thiệt vào người chứ.

- Mạnh, tôi không tốt như anh tưởng đâu. Anh sẽ thiệt thòi khi ở bên tôi đó. Tôi hời hợt lắm, không cách nào yêu cũng quan tâm chu đáo cho anh được đâu. Anh đừng vì thương hại tôi mà tự mua dây buộc mình…Gánh nặng này đâu cần anh nhúng tay vào cơ chứ. Anh…Ưm…_Mạnh đột nhiên túm lấy tôi, mạnh bạo cưỡng hôn.

Mắt tôi trợn to hết cỡ, như không tin mọi sự diễn ra là sự thật, ngỡ ngàng mất một lúc mới nhớ ra phản kháng. Tôi giẫy giụa điên cuồng, Mạnh dường như cũng sợ làm đau tôi, ngay khi tôi dùng sức giẫy thì lập tức buông ra. Tôi tức giận đến nỗi tặng thẳng vào mặt anh một cái bạt tai, tay còn lập tức lau miệng, cáu tiết chỉ ra cửa, quát lên:

- Anh cút ngay! Anh sao dám làm vậy chứ? Đi đi, tôi không cần anh thương hại._Tôi vừa nói còn vừa cố đẩy Mạnh ra- Anh đi đi, xin anh đấy, nếu không chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.

- Tôi không muốn làm bạn với em, tôi muốn được là người cũng em bước nốt trên quãng đời còn lại. Băng, tin tôi đi, được không?_Bằng một cách nào đó rất vi diệu, Mạnh túm lấy cả hai tay tôi bằng một tay rồi mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, cho dù tôi phản kháng mạnh đến cỡ nào cũng không thể thoát nổi.

- Mạnh, buông ra! Anh không hiểu tiếng người sao, tôi nói buông ra. Tôi không cần anh!_Tôi bực bội tới nỗi bất cứ lời kích động khiến người khác đau lòng nào cũng nói được.

- Đừng kích động, cơ thể em còn yếu! Nếu em muốn tôi buông thì ngoan ngoãn một chút. Nếu không tôi sẽ giữ tư thế này đến tối đấy.

- Anh…sao anh vô sỉ thế? Vậy mà bây giờ tôi mới phát hiện ra, là do tôi ngu, tôi đáng đời._Tôi thở phì phò nói, bất lực vì không thể thoát khỏi anh ta. Vốn dĩ mọi chuyện đang căng thẳng, vì tình hình này mà mọi thứ đều thành tro hết chẳng còn gì.

- Được rồi, buông ra đi để tôi còn thở. Mệt chết đi được._Tôi giật giật hai cái tay đang bị một bàn tay to bản của Mạnh nắm lấy. Mạnh dè dặt buông tôi ra, đặt tôi nhẹ nhàng nằm lên cái gối hắn đã dựng sẵn ở đầu giường. Tôi bình tĩnh lại, thậm chí còn cố ý suy nghĩ một chút, sau đó mới hỏi:

- Nói đi, rốt cuộc anh có mục đích gì vậy?

- Em làm sao lại không tin tôi thích em. Nếu không phải thích em, tôi đã không vội vàng chạy tới nơi này để mà ăn chửi như vậy._Giọng Mạnh có vẻ ấm ức. Tôi khẽ rùng mình, không nhìn nổi tên đàn ông vạm vỡ 1m8 tự dưng tỏ vẻ mặt đáng thương, vì vậy xua tay:

- Thôi, anh đừng nói gì cả. Giờ mọi chuyện chưa đâu vào đâu cả, chờ tôi ra viện rồi tính._Tôi quay đầu sang một bên, nhắm mắt giả ngủ, mắt không thấy tâm không phiền. Mạnh cũng biết là gây sốc cho tôi, vì vậy rất ngoan ngoãn không gây ra tiếng ồn gì, ngoan ngoãn ngồi bên tiếp tục gọt táo.

Tôi vốn định giả ngủ, nhưng cũng chẳng biết sao sau đó lại ngủ thật. Chạng vạng tối, trong phòng bệnh có tiếng ồn ào náo nhiệt, dường như có thêm vài người “khách” tới thăm. Tôi uể oải mở mắt, phát hiện Phong và Kiệt cùng với hai cô gái rất xa lạ khác đang ngồi ở bàn uống nước trong phòng bệnh để trò chuyện với Long và Liên. Tôi vừa mới động, Phong là người đầu tiên phát hiện tôi đã tỉnh. Hắn vội vàng chạy lại, ân cần đỡ tôi dậy, dựng gối cho tôi. Tôi liếc nhìn hai cô gái xa lạ đang ngồi chỗ bàn uống nước, phát hiện một gương mặt rất xinh đẹp và tao nhã khẽ cau lại. Vì thế tôi rất biết điều tránh đi, khách sáo nói:

- Cảm ơn anh!

- Chúng ta là anh em, cảm ơn gì chứ!_Phong cũng biết là đang khó xử cho tôi, vì vậy nhanh nhảu đáp. Kiệt lúc này cũng xông ra, ồn ồn ào ào:

- Đồ ngốc nghếch kia tỉnh rồi à, để tôi xem nào!

- Cậu im lặng chút đi!_Phong quay ra mắng. Kiệt ấy thế mà lại im lặng thật, mặc dù trước đó hai bọn họ như nước với lửa, khó dung hòa nhất trong mối quan hệ của bốn anh chàng kia. Tôi cười gượng:

- Sao các anh lại đến đây hết thế này?_Nghe tôi hỏi thế, tất cả đều im lặng như cam chịu. Ánh mắt Phong nhìn tôi đầy thương xót cùng với chút tình cảm gì đó đang nhen nhóm. Sau một lúc, Kiệt lên tiếng phá vỡ sự lúng túng này:

- Sao hả? Chúng ta là bạn bè tốt mà em bị ốm bọn tôi không đến thăm được chắc?

- Được, anh thích thì tùy anh thôi. Bây giờ thấy tôi khỏe như vâm thì yên tâm rồi chứ. Tôi nói các người chứ, tôi đâu có phải tờ giấy mà thôi một cái đã bay được, toàn chuyện bé xé ra to._Tôi xua tay, lạc quan cười nói:

- Đừng cười nữa!!! Em không biết nụ cười của em lúc này khó coi thế nào đâu._Phong cau mày, khẽ gầm lên. Tôi có chút giật mình, ngây ra như phỗng nhìn anh ấy.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Phong đột ngột đứng dậy, gân xanh trên trán càng nổi rõ ràng, tay anh cuộn chặt lại, vẻ mặt hung ác đến nỗi khiến tôi suýt nữa nhảy vọt khỏi giường vì sợ bản thân là mục tiêu của anh. Kiệt với Long cảm thấy không ổn, vội vàng mỗi người kèm một bên tay anh, ghìm chặt lấy. Kiệt lo lắng quát lên:

- Tên điên này, cậu định làm gì?

- Tôi chỉ không hiểu, tại sao cô ấy chọn thằng đó (Thiên), giờ tổn thương đến mức này, em hài lòng không Băng?_Phong đột nhiên bạo phát, giọng điệu vừa phẫn nộ vừa đầy châm chích.

- Đó là lựa chọn của người ta, đâu liên quan gì đến anh. Anh tức giận cái gì cơ chứ?_Cô gái vừa cau mày khó chịu với tôi giờ lại lên tiếng. Tôi giờ có thể khẳng định được, cô ta chính là người yêu hiện tại của Phong.

- Cô nín ngay!_Phong lạnh lùng quát cô ta, cô gái đó ấm ức đứng sang một bên, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn tôi. Khóe môi tôi giật giật, thật không hiểu nổi hôm nay là cái ngày gì mà xui dzữ trời, vừa mới ốm, đã phải nằm viện lại nhận tin dữ là mình mang thai, song cũng chưa yên nữa mà hết người này đến người khác còn đến tìm gây phiền phức. Biết thế lần sau phải xem lịch hoàng đạo rồi hẵng ốm.

- Cô ấy nói đúng mà, chuyện này em tự làm tự chịu thôi, anh không cần tức giận thay em đâu._Giọng tôi bình thản tới nỗi khó tin, sáu người mười hai con mắt trợn trừng nhìn tôi giống như muốn đục được một cái lỗ trên người tôi vậy.

- Biết em không muốn làm tan vỡ tình cảm của bọn anh, nhưng chuyện này đúng sai người ta đều nhìn rõ cả, bọn anh cũng không phải người bao che._Kiệt bĩu môi, ngồi xuống cạnh giường tôi, lo lắng hỏi tôi:

- Đứa bé…em tính làm thế nào?

- Đừng nói cho Thiên biết, em không muốn dính líu gì với anh ấy nữa. Còn đứa bé, em vẫn chưa biết làm sao cả. Trước mắt cũng chỉ tính sinh ra thôi.

- CÁI GÌ? Em muốn giữ lại nó?_Mặt Long đầy vẻ sửng sốt khó tin đối với quyết định của tôi, còn mặt Phong giờ đã đen thùi lùi lại rồi. Tôi cũng biết là đối với họ chuyện này khó tin đối với họ bởi hầu hết những cô gái lỡ ở tuổi này mà bị bạn trai từ chối trách nhiệm thì chỉ có đi đến nước phá đi. Nhưng tôi không muốn, không nói đến chuyện vừa mới chia tay, còn yêu hay không, chỉ muốn nói đó là một sinh mệnh đáng giá, nên được đến với thế giới này mới phải. Tôi khẽ gật đầu, nhưng Kiệt lại nhanh nhẹn phản ứng, hắn mắng tôi:

- Vớ vẩn, em vác cái bụng này thì còn tính tương lai thế nào nữa? Nuôi một đứa bé làm gì là chuyện dễ dàng. Em…

- Được rồi, mọi người đừng cố khuyên nữa, em đồng ý sẽ suy nghĩ kĩ, dẫu sao giờ nó còn quá nhỏ._Tôi cảm thấy phiền phức, liền phất tay, mệt mỏi đáp qua loa.

Tôi những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng đó lại là ý nghĩ quá lạc quan của tôi. Tôi xuất viện về ngay trong ngày, nghỉ thêm một ngày nữa rồi quyết định đến trường. Dẫu sao Đại học không như Trung học, chuyện có bầu vốn chẳng có gì to tát. Tôi đã chứng kiến quá nhiều sinh viên vác bụng bầu đi học rồi, tôi nghĩ bản thân mình mới có gần một tháng thôi, chắc chẳng ai để ý đâu. Long đưa tôi và Liên đến trường bằng con xe Limous của mình. Sau khi xuống xe, tôi với Liên cùng nhau về phòng học. Đi qua dãy hành lang quen thuộc, trong đầu tôi lại vô thức hồi tưởng lại bóng dáng chúng tôi (Bộ Tứ hoàng tử cùng cô ấy) ngày đầu gặp mặt. Mọi thứ như vừa mới hôm qua mà nay lại xa xôi đến vậy. Vốn dĩ gặp nhau rất vui vẻ, bên nhau cũng rất hạnh phúc, tại sao cuối cùng lại đến nông nỗi này chứ?

- ----------------oOo-----------------Hết chương 32-----------------oOo-------------------