Chương 109: Made in Vietnam
“Đại vương!”
Thấy đại vương nhà mình lảo đảo, Tiểu Thử lo lắng vội hướng đến bênh cạnh dìu đỡ.
“Ta không sao.”
Thắng đưa tay vỗ lên người Tiểu Thử tỏ ra mình vẫn ổn, không phải quá lo lắng.
Tuy lúc này đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng, trong mắt toàn sao trời nhưng tình trạng không phải là quá xấu, chỉ cần ngồi nghỉ một chút, tinh thần hồi phục là ổn.
Biết nói nhiều cũng không ý nghĩa, Tiểu Thử liền dìu Thắng ngồi xuống thềm đất, nơi có đám cỏ xanh mơn mởn để nghỉ ngơi.
Phải đâu đó khoảng năm đến sáu phút, mọi thứ đối với Thắng mới gọi là ổn định, mọi thứ xung quanh cũng rõ ràng hơn, cơn choáng khi nãy cũng theo thời gian mà biến mất.
Ngồi nghỉ ngơi chút nữa, Thắng mới hướng Tiểu Thử gọi lại.
“Đi, chúng ta tiến lại đầm nước xem xét tình hình!”
Vì hiện tại tinh thần không còn dồi dào như trước, không thể tiếp tục dùng ý thức tiến vào nguyên anh, nên Thắng không thể sử dụng nhãn thần của thế giới xem xét tình hình.
Vốn bản tính tò mò, hắn muốn tận mắt nhìn thấy cái viên thiên thạch kia, vì không thể sử dụng thần nhãn nên chỉ có thể tự thân đi xem.
“Đại vương, ngài đang không tốt. Cứ để Tiểu Thử tiến tới xem xét là được!”
Tiểu Thử có chút lo lắng, sợ đại vương nhà mình đi xem sẽ gặp phải nguy hiểm, dù gì đại vương hiện tại cũng đang trong kì suy yếu.
“Không, ta phải tự thân đi xem.”
Là một người hiện đại, mấy cái thứ như thiên thạch này Thắng chỉ được nhìn thấy trên màn ảnh ti vi, chưa thực sự được chứng kiến ngoài đời thật, hiện tại được nhìn thấy tận mắt thì tội gì lại không nhìn? Ngu mới bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Thấy đại vương nhà mình kiên quyết như vậy, Tiểu Thử chỉ có thể đồng ý, mang theo đại vương đi xem cái thứ dị vật từ thiên ngoại rơi xuống kia.
Vì để đảm bảo an nguy cho đại vương nhà mình, Tiểu Thử còn kêu gọi cả gia đình nhà nó đi theo, phòng khi có chiến đấu sảy ra, nó sẽ thay đại vương chặn đường địch, để lũ chuột con đưa đại vương chạy trốn, có thể nói Tiểu Thử khá là tỉ mỉ cho sự an toàn của Thắng.
Cứ như vậy, Thắng an toạ ngồi trên lưng của Tiểu Thử, phía sau là một đàn chuột con lẽo đẽo theo sau tiến về phía đầm nước.
Đừng nhìn bọn chúng nhỏ người mà khinh thường, hiện tại đàn chuột này có tổng hai trăm con a, và tất cả bọn chúng đều là cấp sư, nếu để mà nói thì với cấp bậc như này vất tại một nơi khác vẫn có thể một mình hoành hành một phương nha, nên nhớ ngày trước con khủng long bạo chúa t·ấn c·ông Thắng cũng là một đầu hung thú cấp sư.
Với số lượng cùng cấp bậc như vậy, dùng để bảo vệ cho Thắng là dư sài.
Ngồi trên lưng Tiểu Thử an nhàn, chẳng mấy chốc Thắng đã nhìn thấy mục tiêu ở phía không xa, nơi trung tâm của đầm nước.
Nơi đó lúc này đang có một khối sắt lớn đã bị cháy đen thui nằm im lìm tại trong đầm nước.
Tuy đã chịu sự chi phối lực từ Thắng, nhưng khối sắt tròn kia vẫn tạo cho đầm nước một cái vũng nước sâu xung quanh.
“Tiến lại gần xem.” Thắng thúc dục Tiểu Thử, lúc đầu Tiểu Thử có hơi lưỡng lự nhưng sau đành phải nghe theo, từ từ mà tiến gần tới.
“Ồ! Là một con tàu vũ trụ!”
Thắng có chút ngạc nhiên kinh hô. Theo hình thù của khối sắt này, Thắng đoán tám, chín phần là một con tàu vũ trụ.
“Không biết là của hành tinh nào a!”
Trải qua một lần tiến vào Hư Không giới, Thắng cũng biết sự hiện diện của các loài khác trong vũ trụ. Không phải mỗi trái đất là có sự sống, trái lại trong hệ thống vũ trụ còn có hàng hà sa số những chủng loại khác nhau.
Không chỉ thế, thông qua sự tồn tại của đa vũ trụ, Thắng còn biết rằng nhân loại chỉ là một giống loài cấp thấp, có nền văn minh đi sau mà thôi.
Nhìn xem, lúc này mới là 65 triệu năm về trước, mà ngoài vũ trụ đã có các sinh vật tiến hoá đến nền văn minh có thể tiến vào đa vũ trụ, không những thế, nhóm người tiên vực còn đang đứng đầu thượng giới, chống lại bọn di tộc đây, đủ thấy nhân loại tại trái đất nhỏ bé và tầm thường tới mức nào.
Thắng còn có giả thuyết rằng, chính bọn người của tiên vực đã tiến vào trái đất và khai phá nền văn minh tu tiên cho nhân loại đây, còn việc chúng kêu gọi người địa cầu cố gắng tu luyện để tiến vào tiên giới? Thuần túy là bố láo, chắc chắn bọn này muốn chiêu mộ nhân loại địa cầu để làm pháo hôi trong trận chiến với lũ di tộc a.
Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết của hắn mà thôi, cũng không dám khẳng định.
Quay lại với lúc này, Thắng ngồi trên lưng Tiểu Thử mà đánh giá cái khoang thuyền phía trước mặt.
“Đây là?” Thắng tiện tay xoá đi cái vết đen thùi lùi trên bề mặt khoang, phía trên đó có khắc một dòng chữ khiến Thắng có chút thất thần, sau đó liền sợ hãi kinh hô.
“Việt Nam/2223!!!”
“Con mẹ nó, cái quỷ gì???”
Là một người con đất Việt, tất nhiên không thể mào mà quên đi nguồn gốc cội nguồn của bản thân.
Trải qua bao nhiêu lần sống c·hết tại nơi cổ đại hoang dã, nhiều đêm nức nở vì nhớ thương quê nhà, hiện tại lại có một chiếc phi thuyền, có in mác Việt Nam, nơi khai sinh ra bản thân sao hắn không xúc động, chấn kinh cho được!
Tâm tình của Thắng lúc này là kinh ngạc, hoang mang, lo lắng va cùng với đó là niềm vui sướng khó tả. Có thể, người điều khiển chiếc phi thuyền này chính là người Việt Nam nha, Thắng hớn hở hướng Tiểu Thử ra lệnh tiến tới chiếc phi thuyền.
Không cần biết như thế nào, trước mắt cứ giải cứu đồng hương đã rồi tính tiếp, là dân tộc mang trong mình dòng máu con Rồng cháu Tiên, không thể thấy c·hết mà không cứu.
Đứng bên cạnh, Tiểu Thử đại vương nhà mình vui vẻ như vậy, tuy nó không biết vui về cái gì nhưng chỉ cần thấy đại vương vui là nó cũng bất giác vui sướng theo rồi.
Cả chiếc phi thuyền này to đều mười mét vuông, xung quanh bao bọc là những lớp kim loại kì dị, một người không có chuyên môn nghề nghiệp như hắn nhìn cũng chả hiểu cái gì, chỉ cảm thấy rất bí ẩn mà thôi.
Cộc cộc.
Thử gõ tay lên bề mặt chiếc phi thuyền để tìm nút mở cửa, nhưng lục lọi cả ngày khối sắt lớn này vẫn im lìm bất động, không có chút động tĩnh nào.
“Hay nó bị hết năng lượng?”
Thắng vội hướng nguyên anh sử dụng lôi điện đánh xuống, vì sau một thời gian nghỉ dưỡng, hắn cũng đã phục hồi một chút, chỉ sử dụng một tia lôi điện cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới thần hồn.
Xoẹt, oanh!
Tiếng lôi điện uy thế, đánh trực tiếp xuống khối cầu sắt đang nằm tại đầm nước, cũng lúc đó, Thắng còn đứng dưới đầm nước, quên mất là nước dẫn điện, thế là bị tia lôi điện kia ảnh hưởng, cả cơ thể cũng theo đó cháy khét lẹt.
Tiểu Thử thấy vậy, toàn thân toát cả mồ hôi hột, nhân lúc còn kịp vội kéo theo Thắng chạy khỏi đầm nước.
May mắn, Tiểu Thử kịp thời phản ứng, kéo Thắng trở về một mạng.
“Ặc, chơi ngu lớn rồi.”
Cả cơ thể đau đớn t·ê l·iệt làm Thắng thở ra khói, bất lực nằm dưới đất, mặt hướng lên trời thẫn thờ.
Tiểu Thử thấy vậy có chút lo lắng, đi vòng quanh, phải đến khi Thắng cảm thấy chóng mặt vì tên to đầu này, hắn mới bắt Tiểu Thử dừng lại, đỡ hắn tiến lại chiếc phi thuyền kia xem xét.
Phải xác định là đại vương đã ổn định thì Tiểu Thử mới dám dìu Thắng đi ra chiếc phi thuyền kia.
Cùng lúc đó, chiếc phi thuyền cũng tự động phát sáng. Như cảm nhận được sự hiện diện của Thắng và Tiểu Thử, nó liền sử dụng máy quét, quét qua hai người, phải đâu đó một phút, một giọng nói lạnh lùng từ chiếc phi thuyền phát ra.
[Xác định nhân loại
Tính danh: Đỗ Tất Thắng
Sinh ngày: 24/4/1999
Công dân: Việt Nam.
Vợ:...
Con:...
Ngày c·hết:...]
[Xác định chuột biến dị
Giống loài: chuột
...]
[Theo tính toán, cả hai đều không hề có địch ý. Theo ý chí của phi hành gia, đã phát hiện được người Việt của năm 2023. Phải chăng tiến hành gặp mặt? Không thấy trả lời, hệ thống sẽ tự ra quyết định thay phi hành gia!]
[Xác định được đối phương có thiện chí, hệ thống sẽ tự động mở cửa sau ít phút!]