Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 111: Qua một ngày.




Chương 111: Qua một ngày.

“Hà hà, thật sự hồi hộp a!”

Thắng nằm bệt trên mặt đất, miệng thở không ra hơi nhưng vẫn cười nói.

Vừa rồi để kéo người đàn ông phi hành gia ra khỏi khoang ngủ đông, hắn đã kích hoạt pháp tắc cuồng nộ, vì pháp tắc này chỉ cần huyết khí tự thân là có thể kích hoạt nên Thắng không cần đến thần hồn, nhưng đổi lại trên người hắn huyết khí đã rút một nửa, cho nên hiện tại hắn đang bị mất một lượng lớn máu trong thân.

Bờ môi xám bạc, khuôn mặt xanh xao cùng cơ thể vô lực cho thấy tình trạng thiếu máu của Thắng khá trầm trọng.

“Đại Vương, ta còn vài viên phục huyết đan!”

Tiểu Thử đưa cho Thắng vài viên đan dược nhỏ, đây là mấy viên dược hoàn mà Thắng đã lấy từ Đan Tiên đưa cho Tiểu Thử để đề phòng bất trắc trước khi tiến vào Hư Không giới, vừa hay lúc này vẫn còn tồn lại, nên Tiểu Thử vội lấy chúng ra đưa Thắng phục dụng.

“Cảm ơn ngươi.”

Thắng tiếp nhận hai viên phục huyết đan, sau đó tống chúng vào miệng, rồi nuốt xuống dạ dày.

Đan dược vừa vào trong bụng, liền hoá thành nước thuốc, thông qua các thành mạch mà tiến vào trong kinh lạc, khí huyết cũng theo đó được phục hồi.

Sau khi phục dụng phục huyết đan, khuôn mặt Thắng cũng hồng hào nên không ít, sinh lực lại tiếp tục tràn đầy.

“Tên này xử lý sao đại vương?”

Tiểu Thử ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào phi hành gia đang nằm bất động trước mặt, nó thật không biết tại sao đại vương nhà mình lại liều mạng cứu tên nhân loại này.



“Đem hắn về chỗ chòi tre đi.” Thắng hướng Tiểu Thử nhàn nhạt nói.

Tuy hình thể của Tiểu Thử khá lớn, nhưng kiêu ngạo của nó cũng là có thừa, nên nhất quyết không cho tên nhân loại này ngự trên lưng mình, chỉ có đại vương nhà nó tức Thắng mới được quyền ngồi bên trên.

Đành vậy, Thắng đành phải lấy mấy khúc gỗ lớn, chẻ ra làm hai, sau đó bệt lại bởi dây rừng, tạo ra một cái ván gỗ sơ sài.

Thắng tính dùng nó để cho người phi hành gia kia nằm lên, sau đó nhờ lũ con cháu của Tiểu Thử khiêng về, như vậy mới coi như ổn thoả.

Thế là trên con đường rừng rộng lớn có một đội ngũ kì lạ đang băng băng qua.

Phía trước là một thân ảnh chuột cống thân phát ánh sáng vàng to lớn đang thong dong dẫn đầu, phía trên lưng nó là một chàng trai khôi ngô nhưng không tuấn tú, tóc dài quá vai, thân mặc một bộ trang phục bó người màu đen kì lạ đang ngồi chễm chệ tại đó.

Phía sau là một đoàn chuột bé nhỏ đang khiêng một tấm ván lớn, trên tấm ván đó là một nhân loại có thân thể cường tráng trông khá nặng nề đang đuổi theo sau.

Tuy vác theo một cục thịt lớn như vậy nhưng lũ chuột con này cũng không hề tỏ ra mệt mỏi, nhỏ con nhưng lại biết võ, chúng vác theo tên nhân loại to lớn này mà băng băng đuổi theo phía sau hai thân ảnh kia, cứ mỗi lần di chuyển chúng lại phát ra những tiếng kêu chít chít khá vui tai.

Chẳng mấy chốc đoàn chuột của Thắng đã quay trở lại bên cự sam khổng lồ.

Nhìn thấy thân ảnh khổng lồ đang đung đưa theo gió, phía trên vậy mà phát ra những đầu pháp tắc lớn nhỏ, hội tụ tại gốc cây rồi đi lên đến thân sau đó mới lan tỏa ra các chạc cây khiến Thắng có chút kinh ngạc ồ lên.

“Mới chỉ có vài tiếng không gặp mà đã tu luyện tới nhập môn rồi, tên này đúng là thiên tài tu luyện mà!”



Dù sao cũng mới truyền dạy công pháp chưa lâu, Đại Thụ Giới đã có thể từ công pháp do Thắng truyền dạy tự mày mò tiến vào nhập môn chỉ trong vài tiếng cũng đủ thấy khả năng lĩnh ngộ của nó mạnh tới mức nào, mới chỉ nhìn thôi mà Thắng đã có chút ghen tị a.

Đúng là cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào!

Bỏ mặc cái tên thiên tài to đầu trước mặt, Thắng sai Tiểu Thử kéo tên phi hành gia kia lên trên chòi tre trên chạc cây.

Với độ cao hơn 50m, như bình thường Thắng thừa sức kéo theo một cục đá nặng năm trăm cân leo lên cũng được, nhưng lúc này cơ thể quá là suy yếu rồi, đến nhục thân của cấp linh còn không bằng sao có thể kéo được cái thân hình nặng tới hai trăm cân này lên cao được!

Vì thế hắn chỉ có thể bắt Tiểu Thử thay mình làm chuyện này mà thôi.

Còn cái kiêu ngạo gì đó? Lần này không thể dùng được! bởi trước dâm uy của Thắng, Tiểu Thử chỉ có thể cụp đuôi, ngoan ngoãn mà kéo theo cái cơ thể to lớn này lên chòi tre.

To lớn là đối với Thắng, còn đối với Tiểu Thử cũng chỉ như một khối đá nhỏ bé tầm thường mà thôi.

Xong xuôi đâu đấy, Thắng mới thả con chuột này đi, còn bản thân thì ở lại trông chừng người đàn ông này.

Anh em đừng nghĩ hắn có ý đồ gì nha, chỉ đơn giản là muốn chờ người ta tỉnh dậy, sau đó hỏi rõ ràng mọi chuyện mà thôi.

Thời gian cứ thế trôi qua, bầu trời cũng theo đó mà biến đến đen ngòm.

Cơm chiều của Thắng đã được Tiểu Thử ra ngoài đi săn, kiếm về một đầu hung thú cấp quân to lớn.

Với sức mạnh hiện tại của Tiểu Thử (cấp vương sơ kì) có thể nói đã đủ tự tin để hoành hành một phương, dù không biết ngoài kia có loài nào siêu việt cấp Vương hay không nhưng ở hiện tại, ngay tại đây thì Tiểu Thử đã như thần vương mà tồn tại, khiến các sinh vật khác vừa nhìn đã phải kinh sợ.

Cho nên săn vài đầu cấp quân cho đại vương ăn cũng là điều bình thường không có gì to tát.



Hiện tại tuy Thắng bị trọng thương, thân thể cùng thần hồn đều tụt cấp xuống đến mức nghiêm trọng, nhưng hắn có thể phục dụng một lượng lớn huyết nhục của các đầu hung thú cấp cao để tiến hành hồi phục thân thể, cho nên hiện tại sức ăn của hắn là lớn hơn bao giờ hết.

Chính vì thế mà lũ hung thú cấp quân chủ quanh đây đều bị Tiểu Thử diệt sát gần hết, bị đem trở về cho Thắng bồi bổ, cũng từ đấy những con hung thú cấp quân chủ đều sống trong sợ hãi, không dám ló mặt ra ngoài, vì sợ bị ăn.

Người tạo ra đây hết thảy lại không hề hay biết, mà hắn cũng chả thèm quan tâm, cái hắn cần là bản thân có thể nhanh chóng hồi phục, dù g·iết thêm vài đầu quân chủ đi chăng nữa thì hắn cũng vui vẻ ủng hộ Tiểu Thử nha.

Ăn xong năm đầu cấp quân, cơ thể đang bị trọng thương nghiêm trọng của Thắng cũng có chút tiến triển hồi phục, từ nhục thân xơ xác chỉ bằng một phàm nhân nay đã trở lại cấp linh trung kì.

“Lúc này mới có chút gọi là khoẻ khoắn a.”

Nắm lại lòng bàn tay, cảm nhận bên trong một nguồn sức mạnh đang di chuyển, thật khác với lúc mất đi toàn bộ sức mạnh.

“Haizz.” Thắng thở dài một hơi, tiến ra bên ngoài chòi, tựa vào thành tường tre mà ngắm nhìn cảnh sắc trời đêm.

Lâu lắm rồi, từ khi rời đi nơi đây cũng được một thời gian, lúc này hắn mới được thoải mái, an toàn, dựa thân vào nơi quen thuộc mà hưởng thụ bầu trời đêm, thật khiến hắn nhớ lại những lúc mới tiến vào nơi đây, truy truy, đuổi đuổi, cầu sinh trong nguy hiểm a, đúng là những trải nghiệm khó mà quên được trong cuộc đời này, không biết mai sau hắn sẽ đi về đâu! Tới những đâu đây!

Cũng thật kì lạ, đêm hôm nay lại không có trăng hay ngôi sao sáng tồn tại, chúng như biến mất trong màn đêm tăm tối của vũ trụ bao la.

Đôi mí mắt nặng trĩu, cứ vậy mà cụp xuống, Thắng thả mình vào trong những giấc mộng xa xăm, những cơn gió nhẹ thổi qua, phớt qua những làn tóc rối, để lộ một khuôn mặt có chút khắc khổ, nhưng lúc này lại đang mỉm cười rạng rỡ.

*p/s: cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn sPHkf54388, cảm ơn Khoan, cảm ơn KTH 100

đã đề cử.

và rất cảm ơn các đạo hữu đang đọc truyện của Minh Phong Đỗ Thắng!!!