Chương 112: Tỉnh dậy.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời cũng đã tỉnh dậy và treo cao ở hướng Đông, tiếng những con hung thú gào thét như báo hiệu một ngày mới.
Ánh sáng sương sớm phủ xuống, bao trọn cả cơ thể Thắng bên trong, khiến y đắm chìm trong thư thái, sảng khoái đến khó tả.
Thắng vươn hai tay, ngáp dài một hơi, một cơn gió mát lạnh từ phía ngoài nhẹ nhàng lùa tới, kèm theo đó là những luồng không khí trong vắt, không chút khói bụi tạp chất khiến hắn tham lam hít hà vài hơi, khuôn mặt cũng vì thế mà dạng dỡ hẳn lên, tinh thần cũng theo đó hồi phục đôi phần.
Sau khi thư thái đón chào một ngày mới, Thắng lại ra chỉ lệnh cho Tiểu Thử thay mình kiếm chút đồ ăn, còn hắn thì vẫn ở đây nhìn xem người đàn ông trước mặt này.
Từ hôm qua đến nay, người nọ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, vẫn bất động nằm tại đó, khiến Thắng không biết phải làm sao.
Có nhiều lúc muốn dội vào đầu tên này vài gáo nước lạnh, hoặc cho ngửi mùi chân thối.
Bởi khi con người ta ngủ, vẫn có thể xác định được mùi hương nha, nếu cho đối phương chìm đắm trong hương thơm ngào ngạt thì tự khắc sẽ tỉnh dậy mà thôi.
Nhưng lương tâm của hắn không cho phép làm vậy, nên chỉ có thể ngồi đấy chờ đợi mà thôi.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông trước mặt Thắng bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy. Đôi bàn tay đang im lìm bỗng cựa quậy vài cái, đôi mí mắt cũng theo đó giật giật.
Ở một bên nhìn chằm chằm Thắng đều thấy hết thảy, hắn vui sướng chờ mong nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Đây, đây là đâu?’
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt già dặn, có nét lai tây lấy hai tay chống người vực dậy, đưa ánh mắt xanh biếc mà mờ mịt đánh giá xung quanh.
Trải qua một trận ngủ đông dài ngày khiến y có chút không theo kịp thân thể.
“He he he!”
Bỗng một giọng cười thô bỉ từ sau lưng vang lên, làm người đàn ông giật mình vô thức đưa tay xuống bên hông mò mẫm như đang tìm thứ gì đó.
Thắng đưa tay ra vẩy vẩy cây súng trên tay, hướng về người trung niên kia mà hỏi: “Ông chú đang tìm cái này sao?”
Sau khi đưa người phi hành gia này về chòi tre, Thắng liền nhìn thấy cây súng kì lạ phía bên hông của người này, xuất phát từ tính tò mò, hắn bèn lấy xuống chơi thử.
Không nghịch không biết, nghịch rồi Thắng mới biết uy lực của nó không hề tầm thường, một phát bắn vậy mà phá tan hàng chục cái cây cổ đại to lớn, nhưng vì chơi vui quá nên cây súng này bị hắn chơi cho hết sạch đạn.
“who are you? Where is this?”
Người đàn ông nhíu mày, đề phòng cảnh giác mà hướng Thắng vấn đạo.
“Ặc, no... English! OK? I’m... no English!”
Nghe được thứ tiếng mà người phi hành gia này sử dụng, Thắng nghẹn họng trăn trối. Do bản thân không biết tiếng Anh, lên chỉ có thể ám hiệu như vậy cho đối phương biết về việc bất đồng ngôn ngữ, dù có nói gì hắn cũng không hiểu.
Thắng thật sự không hiểu, rõ ràng tên này là người Việt lai tây, đi trên con tàu mang mác Việt Nam, sao đến tiếng mẹ đẻ lại không thể nói? Điều này làm Thắng có chút nghi hoặc.
Nghe được thứ tiếng mà Thắng sử dụng, người đàn ông này liền vui vẻ ra mặt vội chỉnh cái thứ gì đó ở tai, rồi hướng Thắng hỏi lại.
“Cậu là ai? Đây là đâu? Có phải là nước Việt Nam năm 2023 không?” Một giọng nói lạnh nhạt phát ra, không phải từ miệng của người nọ mà là từ chiếc tai nghe kia.
Thắng hiểu rằng đây hẳn là một loại dụng cụ phiên dịch đi, quả thật là tiện ích mà. Sau khi xác định được người đàn ông này có thể thông qua bộ chuyển đổi ngôn ngữ trên tai để hiểu ý mình nói, Thắng mới tiếp tục bày một bộ mặt thô bỉ, diễn lại cảnh vừa rồi.
“Ta là ai? Cái đấy không quan trọng. Quan trọng là.... chào mừng ông anh tới 65triệu năm trước! Thời kì khủng long còn du ngoạn vui chơi! Kinh hỉ hay không? Có thấy kinh hỉ hay không chứ hả?”
Thắng lòng đầy hào hứng mà nói, hắn lúc này rất vui sướng a. Từ khi xuyên đến thời cổ đại, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhân loại thật sự theo đúng nghĩa đen.
Bởi người này sử dụng ngôn ngữ là tiếng anh, mà thời đại của hắn tiếng anh lại là thứ ngôn ngữ đã phát triển ở nhiều nước trên toàn thế giới, trong đó có Việt Nam, mà loại ngôn ngữ này chỉ tồn tại ở Trái đất nha không những thế người đàn ông này lại có nét Đông Nam Á, đi trên con tàu made in Vietnam càng khiến Thắng khẳng định đây là đồng hương của mình.
Nhìn thấy được đồng hương, Thắng thật sự bùi ngùi không thôi.
Hồi còn đi học, Thắng nhớ bản thân có từng học qua một bài văn tên là ‘Lặng lẽ trên sapa’ nói về nỗi thèm người da diết của anh thanh niên, khi đó nhân sinh quan của hắn còn non nớt, không hiểu ý nghĩa của bài văn.
Phải đến lúc này, sau khi bị vất ở một nơi khỉ ho cò gáy.
Đéo phải! Cò với khỉ có đéo đâu mà ho với gáy! Thuần túy là lũ hung vật khủng long, đuổi nhau cắn g·iết, và bản thân bị mắc kẹt một mình tại đây, không một người bầu bạn, quanh năm suốt tháng ù ù khạc khạc đã khiến hắn thấu hiểu được thế nào là nỗi da diết thèm thịt người, à nhầm, thèm được gặp người của anh thanh niên trên sapa.
Chỉ khác là anh thanh niên kia còn được gặp gái, còn hắn thì gặp một tên đực rựa tuổi tứ tuần.
“Cái gì??? Trái đất 65triệu năm về trước?”
Người đàn ông nghe được lời nói của Thắng, liền thất thố kinh hô, nhưng thông qua giọng nói phiên dịch từ chiếc tai nghe kia thì chỉ là một âm thanh nhẹ nhàng, lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc mà y bày ra.
“Đúng nha! Nơi đây có rất nhiều khủng long, ngươi có thể tùy ý bắt vài con đem về nuôi chơi, không sợ bị phía trên ngăn cấm.”
Thắng vui vẻ hướng người đàn ông trước mặt nói nói, chủ yếu là muốn an tâm tên phi hành gia này, xác định đã bị đá tới đây thì khỏi kiếm đường về.
Hắn thông qua trí nhớ của Dạ Minh cùng Đạo Viên đại sư mới biết bản thân là bị Hiện Quang đại sư sử dụng nghịch chuyển long mạch mà đá hắn quay về thời cổ đại, sau này nếu muốn quay lại năm 2023 thì chỉ có thấu hiểu đầu long mạch kia hoặc như Vi Đức sư phụ hắn, trở thành thần nhân của Đa Vũ trụ, tiếp quản toàn bộ các vũ trụ khác nhau, từ đó tìm ra cốt lõi của các mạch thời gian mà xuyên đến thời điểm muốn tới.
Còn cái ý tưởng dùng phá không quyền kết hợp với thời gian pháp tắc ấy, thì tốt nhất là nên bỏ qua, bởi nó chỉ giúp người sử dụng phá tan không gian của phương vũ trụ này, xuyên qua đầu vũ trụ khác mà thôi.
Còn người đàn ông trước mặt này tới đây là cùng với một chiếc phi thuyền, từ điều này Thắng có hai khả năng suy đoán.
Một, tên này là một phi hành gia được cử đi để thám hiểm vũ trụ, và Việt Nam đã chế tạo ra con tàu vũ trụ đầu tiên trong lịch sử, đưa người đàn ông này ra ngoài không gian để du hành, nhưng do bất cẩn mà đi vào vòng xoáy không gian hoặc cơn bão gì đó nên mới xuất hiện tại đây. Nhiều phim viễn tưởng cũng xuất hiện những trường hợp như vậy, và giả thuyết đó cũng được các nhà khoa học đồng ý có thể xảy ra.
Hai, khả năng người này tới đây là nhờ con tàu mà Thắng đã nhìn thấy ở trong đầm nước, đây có thể là một chiếc phi thuyền chuyên dùng để du hành thời gian, nhưng với nền văn minh cũng như sự phát triển của nước Việt lúc bấy giờ là không thể sáng tạo ra chiếc phi thuyền bá đạo đến vậy, đến các nước cường quốc phát triển còn chưa sáng tạo được đây, cho nên vô thức đã bị Thắng bác bỏ ngay.
Vì thế, con đường tìm về nhà của người phi hành gia này coi như vất, tốt nhất là xác định ngoan ngoãn tại đây mà sinh sống thôi.
*p/s: Nếu các đạo hữu thấy hay thì hãy để lại một phiếu đề cử, một sợi đánh giá và một tia cmt, tại hạ rất vinh dự khi được mọi người ủng hộ!!!
xin cảm ơn, xin cảm ơn!!!