Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 121: Camera giám sát?




Chương 121: Camera giám sát?

“Chủ nhân, tiểu Vương có một bộ công pháp, tên là phệ hồn pháp. Nó có thể thông qua cắn nuốt linh hồn mà tăng trưởng thần hồn tự thân! Rất phù hợp cho chủ nhân lúc này!” Bạo Vương trân thành hướng Thắng truyền tin.

Nghe vậy, Thắng mới kinh ngạc nhớ tới, bản thân từ trước tới giờ chưa dạy tên này một môn nào như vậy, nhưng sư phụ hắn đã từng cho Bạo Vương một cơ duyên, lúc đó Thắng nghĩ chỉ có khả năng hoá hình người thôi, ai ngờ còn tặng kèm công pháp.

Đây hẳn là lấy một đổi hai trong truyền thuyết, đổi một mình hắn, để Bạo Vương được tặng 2 combo free ngon nghẻ.

Còn chưa kịp làm ra phản ứng, Thắng đã cảm nhận được một lượng lớn thông tin đánh úp vào mi tâm.

“Tên nhóc này...” Thắng thật không biết nói sao với Bạo Vương, tên này không những truyền toàn bộ công pháp Phệ Hồn, mà còn đưa hắn một lượng lớn thần hồn của bản thân, với lượng thần hồn cô đặc mà Bạo Vương truyền tới, Thắng có thể thành công đột phá đến thần hồn cấp linh đỉnh phong.

Đừng tưởng như vậy là yếu, hiện tại thần hồn của Thắng đã cô đọng, tinh thuần đến mức không còn tạp chất lẩn vào trong, đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Khi truyền thần hồn của bản thân cho Thắng, Bạo Vương đã cắt đi một phần ba thần hồn, mà một phần ba thần hồn của một cao thủ cấp Hoàng không phải là tầm thường, một phần đó có thể đè bẹp một cao thủ cấp quân là chuyện dĩ nhiên.

Tuy nhiên khi đi vào người Thắng, nó lại bị hao mòn đi chỉ còn chút ít, cái này không phải là do Thắng làm hao hụt thần hồn, không biết kiểm soát chúng dẫn tới thoát ly khỏi cơ thể, mà là vì thần hồn của Bạo Vương tuy mạnh, nhưng lại mang quá nhiều tạp chất, ác niệm.

Khi tiến vào trong cơ thể Thắng, nó đã bị thanh lọc hết toàn bộ, chỉ giữ lại sự thuần khiết mà thôi, cho nên Thắng mới tiến triển chậm như vậy.

Nhưng qua đó ta có thể thấy rằng, muốn tấn cấp thần hồn bản thân, Thắng phải khó khăn đến mức nào, và sức mạnh ẩn trong đó bá đạo tới đâu, mọi người cũng có thể từ đó mà tưởng tượng ra được.



“Bạo Vương, lần sau không được tự ý như vậy! Nếu không có sự cho phép của ta, cấm không được truyền thần hồn bậy bạ!” Thắng tuy là quở trách Bạo Vương, nhưng phần nhiều cũng là cưng chiều.

Lần này tiến vào trong khu rừng nguyên sinh cổ đại này, Thắng không biết có hung hiểm gì đang chờ đợi bản thân, việc giữ Bạo Vương ở thế toàn thịnh là rất quan trọng, hiện tại tên này thế mà cắt hẳn một phần ba thần hồn bản thân cho mình, khiến Thắng có chút lo lắng.

Có lẽ... hắn phải cảnh giác hơn rồi!

Bốn người cứ vậy tiến vào bên trong khu rừng rậm rạp, cành lá xum xuê, to lớn che phủ toàn bộ cả bầu trời, chỉ để lộ chút những tia sáng bé nhỏ lắt léo qua những tán cây, vừa đủ để thấy được khung cảnh bên dưới mặt đất, nơi có hệ sinh thái phong phú đa dạng đủ loại trùng độc xung quanh.

“Đó là cái cây mà mình từng tiến vào và nghỉ ngơi khi trước!” Thắng nhìn một thân cây lớn, bên trên là lượng lớn trái cây đã chín vài phần.

Cũng chính nơi đây hắn bắt đầu cảm giác như bị người nhìn chằm chằm, dòm ngó.

“Quả nhiên...” Miệng Thắng thầm lẩm bẩm, khi vừa đi qua thân cây này, Thắng lại cảm nhận được sự soi mói khi trước.

Chắc chắn có kẻ dở trò! Còn là ai thì Thắng lại không hề biết.

“Bạo Vương, cảm nhận được chứ?” Thắng bắt đầu hướng Bạo Vương dò hỏi.

Chỉ thấy Bạo Vương cũng nghiêm túc gật đầu mà nói: “Chủ nhân, ta cảm nhận được có người đang nhìn lén chúng ta!”



“Ngươi có xác định được đối phương đang ở đâu, và cấp độ gì hay không?” Thắng hơi nhíu mày lại, tiếp tục hướng Bạo Vương hỏi.

Tin tưởng rằng Bạo Vương có thể dựa vào giác quan nhạy bén của bản thân mà phát hiện ra địch nhân, nên Thắng khá là mong chờ nhìn tên to con này.

Nhưng đổi lại cho Thắng là sự thất vọng, Bạo Vương vậy mà hướng Thắng lắc đầu, tỏ vẻ mù mịt, không thể xác định được đối phương ẩn nấp ở đâu, vì xung quanh đây, Bạo Vương cảm thấy khắp mọi nơi đều là có ánh mắt nhìn chằm chằm.

“Anh Thắng!” Suốt chặng đường, Hoàng luôn ở trạng thái im lặng, lần này bỗng nhiên y mở miệng khiến Thắng có hơi bất ngờ, tò mò dò hỏi: “Có chuyện gì sao chú em?”

Chỉ thấy Hoàng đưa tay chỉ về bốn phía, sau đó lại chỉ chỉ lên cái đồng hồ cảm ứng trên tay trái của bản thân, hướng Thắng nói.

“Từ hệ thống AI quét được, xung quanh đây có lắp đặt một lượng lớn camera! Chỗ kia, chỗ kia nữa... tất cả bọn chúng đều đang có camera gắn vào!”

“Camera?” Thắng có chút khó tin, camera? ở một nơi khỉ ho cò gáy chưa có nhân loại, sao lại có camera được chứ! Không lẽ là người ngoài hành tinh, hay là một kẻ khác giống với Hoàng, từ tương lai đi tới?

“Đúng vậy, nơi này có camera giá·m s·át! Chú, chú có thể giúp cháu lấy những thứ ở trên kia xuống không?” Hoàng hướng Bạo Vương thành khẩn, hơi kéo góc áo, sau đó chỉ lên các chạc cây, nơi đó đang có mấy khối tròn tròn như trái cây được gắn tại đó.

Vì biết bản thân là yếu kém, cộng với việc những chiếc camera đó được gắn khá cao, cho nên Hoàng chỉ có thể hướng Bạo Vương nhờ vả.

Nhìn gương mặt tuy có hơi nghiêm nghị, nhưng vì mang vài nét của Thắng nên Hoàng cũng đỡ sợ phần nào.



Nhìn thấy cảnh này, Thắng thật là không dám nhìn, một thằng đực rựa với khuôn mặt bốn mươi tuổi đang mân mê mép áo của một thằng đực rựa khác, thể hiện mình còn non dại thật sự là khiến Thắng không muốn tin a.

Nếu không phải y biết Hoàng là thằng nhóc mới 18 thì có khi y đã lấy hai ngón tay tự chọc mắt mình.

Bạo Vương sau năm trăm năm tu luyện tại tiểu thế giới, cắn nuốt một lượng lớn linh hồn, trí tuệ cũng trở nên lão làng, cũng không phải là người thích đôi co, hơn thua với lớp trẻ như Tiểu Thử, khi nghe tên nhóc này có thể phát hiện ra những thứ kì dị mà bản thân không thể nhìn thấy, Bạo Vương khá là bất ngờ, có chút coi trọng tên nhóc này, nên khi thấy hắn nhờ vả mình, Bạo Vương liền nhanh chóng hướng tới những nơi mà Hoàng đã chỉ điểm mà lấy những vật đó xuống.

“Là những cái này sao?” Bạo Vương thả trước mặt Hoàng mấy khối cầu lớn.

“Dạ, đúng là chúng rồi! Cháu cảm ơn chú!” Hoàng rất lễ phép, hướng Bạo Vương cảm tạ.

Thấy vậy, Bạo Vương có chút hài lòng, hướng tên nhóc này xoa đầu, như một vị trưởng bối đang khen ngợi thế hệ sau.

Ngồi trên lưng Tiểu Thử, Thắng có chút nhăn mặt. Nếu xét theo tuổi tác, Hoàng có thể gọi Bạo Vương là cụ tổ cũng được, nên việc xoa đầu này cũng không có gì để nói, cái mà khiến Thắng nhăn nhó chính là giao diện nha.

Xét theo giao diện thì Bạo Vương mang theo bảy tám phần giống Thắng, tuy có chút nghiêm nghị nhưng không thể che đi cái nét trẻ trung trên khuôn mặt, dù đã hơn năm trăm tuổi nhưng vẫn như trai ba mươi.

Còn Hoàng nha, tên này thuần túy có thể làm bác người khác được rồi, vì khuôn mặt tên nhóc này quá là già dặn, nói là người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi là còn khen ngợi, nói giảm nói tránh đấy.

Nếu nói thực sự thì với giao diện này, Thắng đảm bảo mấy ông già năm mươi sẽ khoác vai, xưng huynh gọi đệ là chuyện bình thường.

Hiện tại, đập vào mắt Thắng chính là hình ảnh một thằng thanh niên hướng một vị trung niên xoa đầu, nếu để người hiện đại nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị chửi ‘Mất dạy!!!’.

*p/s: anh em đọc thấy có sạn nhớ nói nhá, tiểu đệ sợ trong quá trình viết, quên mẹ mất không hốt mấy hột sạn :3