Chương 122: Dạ Vũ
Khu vực trung tâm của rừng rậm nguyên sinh, phía trên hệ sinh thái của khu rừng đã bị toàn bộ các loại cây cối lớn chen chúc nhau mọc lên tua tủa, bao phủ toàn bộ thương khung nơi đây, khiến vùng đất này chìm trong bóng tối vô tận.
Làm khung cảnh nơi đây vốn đã đáng sợ, nay lại càng thêm phần c·hết chóc, âm u và lạnh lẽo.
Lúc này, giữa trung tâm của khu rừng, nơi bị bao phủ bởi hắc ám vô tận, đang có một chiếc phi thuyền cỡ lớn ngự trị tại đây.
Xung quanh nó là hàng hà sa số các loại thực vật kì dị, đỏ tươi như máu đang quấn quanh con tàu, dưới nền đất là những vũng lầy nhớp nháp, hôi tanh, thi thoảng chúng còn nổi lên những khối bong bóng cỡ lớn làm cho những loại thực vật kì dị kia như sống lại, ve vẩy cành cây hướng đầm lầy cắm xuống.
Trong chiếc phi thuyền, tại khoang điều khiển chính, đang có một thân ảnh vũ mị, đường cong uyển chuyển đang đưa đẩy trên chiếc ghế phi hành gia.
Cả cơ thể loã lồ tại đó, đôi môi anh đào gợi cảm phiêu động hớt lên theo từng nhịp đưa đẩy của bản thân, cặp nhũ phong to lớn cũng theo đó lắc lẻo, vì là t·rần t·ruồng nên lộ rõ đôi nhũ hoa đỏ thắm đang se lại cứng nhắc, cặp đùi đầy đặn, trắng tinh cũng theo đó banh rộng ra, cặp mông nở nang như đang chịu một lực lớn mà dán mạnh vào thành ghế.
Tiếng rên ư ử cứ vậy phát ra.
Chẳng biết qua bao lâu, bộ phận bên dưới của cô ả bị tách rộng ra, xuất hiện những vết nứt to lớn, để lộ gân thịt cùng máu tươi bên trong tuôn ra, vết nứt đó bắt đầu lan lên rốn, rồi lên bụng, sau đó là lên bộ ngực đầy đặn hấp dẫn kia, máu me cũng theo đó bắn ra tung tóe, mùi tanh nồng của máu bao trùm toàn bộ không gian.
Cảnh tượng lúc này khác hoàn toàn khác với khung cảnh nóng bỏng khi nãy, người phụ nữ gợi dục vừa rồi đã biến đổi hoàn toàn, làn da trắng muốt của nàng đã bị xé rách, để lộ ra những lớp cơ, lớp thịt kèm với máu tươi tanh tưởi, thi thoảng còn phát ra chút h·ôi t·hối nồng nàn.
Khuôn mặt tinh xảo của nàng cũng đã trở nên tàn tạ, các lớp da đang dần tách ra, để lộ một bộ mặt quỷ dị, phía trên đỉnh đầu cũng theo đó mọc lên một cặp sừng lớn, nơi miệng bị rách tận tới mang tai, khi há miệng cả hàm dưới như bị rơi xuống.
Đôi bồng đào trắng muốt khi nào nay đã trở thành những thớ gân đỏ đen, đôi nhũ hoa đỏ hồng cũng theo lớp da cũ mà tan biến như không tồn tại.
Cặp dò đầy đặn, hấp dẫn khi trước của nàng ta cũng được thay đổi thành những thớ gân thịt, kèm chút gai xương sắc bén bám trụ trên hông và đùi.
Chỉ thấy nàng ta lúc này nhìn chăm chú vào màn hình, đưa cái lưỡi dài điêu luyện của mình hướng màn hình trước mặt mà liếm tới, miệng cười khằng khặc, phát ra một thanh âm trầm thấp, như một người đàn ông đang bị khàn giọng.
“Khặc, khặc, khặc... Nhân loại a! Dám s·át h·ại đại nhân nhà ta, ta sẽ ăn hết toàn bộ các ngươi! Cho các ngươi biến mất khỏi thế giới này.
Vừa hay, trải qua một năm dài, ta đã thành công tiến vào Hoàng cấp, lột xác thành Trùng Hoàng, hiện tại các ngươi tự đưa tới cửa, ta thật vui mừng đón tiếp nha!”
Kẻ này không ai khác chính là nhà khoa học Mai Hương, bị hỗn độn trùng kí sinh trong thân, sau đó bị nó thôn phệ cả kí ức cùng linh hồn, hiện tại con hỗn độn trùng này vừa thành công tiến cấp hoàng, thay vì giữ lại cái thân đẫy đà kia thì nó lại lựa chọn phá bỏ cơ thể nhân loại, trở thành Trùng Hoàng.
Sau một hồi, con hỗn độn trùng này liền thay đổi thái độ, hướng về một gian khác đi tới, nơi đây được bài bố rất tỉ mỉ và cẩn trọng, giống như một nơi chỉ dành cho các tín đồ mê tín
“Đại nhân! Năm đó vì hỗn độn tộc mà ngài bị truy g·iết, vì để bảo vệ Dạ tổ cùng tộc hỗn độn mà một mình ngài chống lại Ma thần chủ, phá bỏ không gian lưu lạc tại thời không khác, tuy đã dựa theo ấn kí đi tìm, nhưng bọn ta không thể tìm thấy thân xác của ngài, nên đã chuyển sang tìm thần vương kế nhiệm.
Nhưng cuối cùng Dạ Vũ ta lại tiếp tục làm ngài phải thất vọng rồi, vì bọn ta không thể tìm được thần Vương kế nhiệm đó, xin ngài hãy tha tội! Trọng trách này xin nhường lại cho các hỗn độn trùng khác mà thôi!!!”
Hỗn độn trùng hướng phía một khối tượng bằng đá, được đúc tạc hoàn hảo, phía trên còn thi thoảng toát ra chút uy thế của một vị quân chủ thiên quân mà liên tục dập đầu.
Sau khi cảm thấy tội lỗi bớt đi phần nào, nàng mới hướng khoang điều khiển trở lại.
Nhìn lên màn ảnh, lúc này phía trong đang có bốn thân ảnh, một con chuột lớn và hai con người, con người cao lớn thân cao ba thước kia cùng con chuột cự đại thì Dạ Vũ chưa thấy bao giờ, nhưng riêng hai tên nhân loại kia nàng là biết.
Một tên là nàng theo chân mà truy đuổi từ tương lai về đây, sau không rõ tung tích, chỉ để lại một cái khoang thuyền rỗng, nhưng bên trong có lượng lớn năng lượng, với trí tuệ mà bản thân đã thôn phệ được của Mai Hương, nàng đoán tám đến chín phần tên nhân loại này sẽ tự tìm đến đây mà thôi, quả nhiên là hiện tại đến thật, không những không đến một mình mà còn kéo theo đồng bạn đến chịu c·hết, thật khiến nàng vui sướng.
Còn tên thứ hai chính là kẻ đã x·âm p·hạm lãnh địa của nàng, khi vừa thấy Thắng, nàng liền vui sướng không thôi, tưởng sắp được ăn thịt nhân loại, ai ngờ tên này cảnh giác cao, nàng còn chưa kịp ra tay mà đã chuồn mất, giờ thì vui rồi, có ba tên nhân loại này lót dạ, nàng cũng vui vẻ hơn phần nào.
“Hửm?” Nhìn trong màn hình, Dạ Vũ thấy Bạo Vương hiển lộ thần uy, chỉ trong tích tắc đã lấy xuống toàn bộ camera do nàng lắp đặt từ trước.
Người trong nghề vừa nhìn là nhận ra, khi Bạo Vương vừa ra tay, Dạ Vũ đã đoán được hơn phân nửa tên nhân loại này hẳn là từ cấp hoàng đổ xuống, không phải là dạng dễ chọc.
Nếu đổi lại trước đây không lâu, chắc chắn nàng sẽ không dám đối đầu với tên nhân loại này, nhưng hiện tại nàng đã khác trước, sau khi tiến vào cấp hoàng, tự tin của nàng là mười phần.
“Khặc, khặc,... có chút ý tứ...” Dạ Vũ liếm đôi bờ môi nứt nẻ đầy gân, hứng thú nhìn về phía màn hình, miệng lại tiếp tục lẩm bẩm nói: “Có vẻ hơi vô vị... vậy để ta giúp các ngươi vui chơi một chút.”
Nói rồi, Dạ Vũ liền ấn vài nút trên bàn điều khiển, thích thú nhìn chăm chăm vào màn hình.
“Một chút quà mọn, xin hãy trân thành nhận lấy nha!”
Sau khi bấm nút, ở một bên khác của chiếc phi thuyền, bắt đầu mở ra một cánh cửa lớn, từ bên trong vậy mà lao ra trăm đầu hung thú quái dị, tất cả bọn chúng đều là khủng long bạo chúa tại nơi này, nhưng đều đã bị Dạ Vũ động tay động chân, nên lúc này hình thù chúng mới khác lạ và dị biệt.
Trên thân bọn chúng đều vô thức phát ra sát khí, mười phần hung lệ, con nào con nấy cũng đều đã đạt đến cấp Quân chủ đỉnh phong, ngấp nghé cấp Vương sơ kì.
Mắt bọn chúng đỏ rực, điên cuồng gào rú, hướng về phía nhóm người của Thắng lao tới, mỗi nơi bọn chúng đi qua đều làm gãy đổ một lượng lớn thảm thực vật xung quanh, nhiều độc vật đen đủi thì bị dẵm cho nát bét.
Tiếng oanh oanh vang vọng khắp cả khu rừng, khiến cho một nơi yên tĩnh, âm u như nơi đây thêm phần náo nhiệt.
*p/s: đọc chương này anh em có phấn khích không? sung sướng hay không? :))))