Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 129: Sự thật mà Dạ Vũ không biết!




Chương 129: Sự thật mà Dạ Vũ không biết!

“Đó... đó là thôn phệ pháp tắc?”

Từ những gì đang diễn ra tại trong màn ảnh, Dạ Vũ đã xác định tám đến chín phần cái thứ đen ngòm nơi tay của Thắng chính là một loại pháp tắc thôn phệ.

Nhưng theo Dạ tổ truyền lại thì Dạ Minh thần vương khi đó chỉ có một tiểu hắc điểm nhỏ bé tại lòng bàn tay, không hề to lớn và uy lực như của Thắng hiện tại.

Vì trong điển tích từ thời Dạ tổ có tả rõ ràng hình thái cùng công năng của thôn phệ, nên tất cả tộc nhân của trùng tộc đều biết.

Nhưng từ hình thái cho đến uy lực, tên nhân loại này hoàn toàn ăn đứt Dạ Minh, không chỉ cắn nuốt địch nhân, lại còn ẩn ẩn thôn phệ thời không đang hiện hữu.

Dù vậy nhưng về tính chất bọn chúng vẫn là giống nhau, đều là thôn phệ, cắn nuốt.

Từ những yếu tố này cộng với phá không quyền mà Thắng đã vận dụng khi trước, dù có ngu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có thể đoán được chín phần mười tên nhân loại này chính là thần vương đời tiếp theo, trong khi đó Dạ Vũ không phải kẻ ngu si gì, chỉ là hiện tại nàng cần chút thời gian để tiêu hoá lượng lớn thông tin lúc này mà thôi.

Phải bần thần đâu đó khoảng đôi ba phút, Dạ Vũ mới từ trong mê mang tỉnh hồn lại, lúc này khuôn mặt nàng vui đến nở hoa.

Hai bên khoé miệng vì không có má mà mở rộng đến mang tai, bộ hàm sắc nhọn lộ ra hung dữ, máu tươi trào ra òng ọc, nhưng không vì vậy mà cản trở tiếng cười khằng khặc của Dạ Vũ.

Sau hàng nghìn năm, cuối cùng Dạ vực cũng tìm thấy thần vương của mình.



Dạ vũ nhìn về phía thương khung, ánh mắt có chút hồi tưởng nhớ lại.

Theo như điển tích lịch sử ghi lại, tất cả trùng tộc cùng thần quân của Dạ Minh thần vương sau khi di rời đến giới vực khác đã đặt tên nơi đó là Dạ vực.

Trong quá trình xây dựng thế lực, Dạ vực vẫn không quên thả ra chút cường giả đi ngao du dị vực tìm kiếm tung tích của Dạ Minh thần vương.

Sau không biết vì sao, có một tộc đàn của giới vực khác tới đây xâm chiếm, khiến nhiều thần dân Dạ vực t·hiệt m·ạng.

Đang lúc ra sức trống trọi thì có một tên tự nhận mình là thần vương, lấy danh Atticus chi vương, đánh cho các đồng tộc lớn nhỏ tại dị vực phải cúi đầu e sợ.

Tên này sau khi thống nhất toàn bộ dị vực, liền hô hào tất cả sinh mệnh trong toàn bộ dị vực tại đây phải tham gia chiến đấu, bất kể gái trai già trẻ, hễ kẻ đó có sinh mệnh là phải tham gia đánh vào giới vực song song.

Về bản chất thì thần dân tại Dạ vực chỉ tôn thờ và quy phục Dạ Minh, hoặc thần vương đời sau do y truyền lại mà thôi, còn tên Atticus bọn họ không hề để trong lòng.

Nhưng vì để có thể bảo toàn mạng nhỏ cho toàn bộ đồng tộc, cũng như các thần dân, người đứng đầu Dạ vực lúc bấy giờ phải nhượng bộ lui binh, giả bộ quy hàng, kiếm cho thần dân Dạ vực một con đường sống.

Sau khi tuyên bố toàn bộ dị vực phải cùng nhau đi xâm chiếm giới vực song song, Atticus chi vương kia đã phá tan hàng rào tại thượng giới để các dị tộc tại dị vực đi vào.

Các dị tộc cấp thấp thì nhanh chóng hướng các thế giới cấp thấp t·ấn c·ông, còn Atticus chi vương lại dẫn theo Di tộc thần dân nghênh chiến các giới vực tại thượng giới, có thể nói lúc đó loạn lung tùng phèo.



Cũng đúng lúc đó, toàn bộ Dạ vực thần dân phát hiện một sợi hơi thở của Dạ Minh tại trái đất, liền tổ chức từng đợt dò xét đến đó tìm kiếm thực hư.

Nhưng sau trăm năm không hề có tung tích, một số thần dân của trùng tộc cũng bị mất liên lạc, mà khi đó lũ dị tộc đồng bào lại nhăm nhe Dạ vực, dẫn tới toàn bộ Dạ vực bị tập kích bất ngờ.

Các thần quân đã phải hi sinh để giành giật chút thời gian cho trùng tộc di chuyển, hướng về phía thế giới có hơi thở của Dạ Minh thần vương từng xuất hiện mà lẩn trốn.

Khi tới nơi, bọn họ phát hiện hơi thở đó vậy mà đã biến mất từ hai trăm năm về trước, dù là hơn trăm năm về trước có cử người xuống đây xem xét thì vẫn là muộn tận mười năm.

Vừa hay nhìn thấy nhân loại có hình thù giống với bọn tu sĩ tại thượng giới, nghĩ rằng cư dân tại đây cùng cư dân tại thượng giới là một, mà lúc này nhân loại đã bị trùng tộc tiêu diệt một lượng lớn, sợ nhân loại tại thượng giới hay tin, đem người về đây đánh g·iết, trùng tộc liền quyết đoán ra sức tiêu diệt toàn bộ nhân loại tại địa cầu

Dạ Vũ cũng là từ việc cắn nuốt Mai Hương mà phát hiện ra có cá lọt lưới, vội vàng chế tạo một con tàu khác tân tiến hơn, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn chiếc phi thuyền của Lưu Thế Hoàng, sau đó nàng dùng tốc độ cực đại mà đuổi theo sau Hoàng nhằm mục đích tiêu diệt cá lọt lưới.

Nhưng ai ngờ đang trên đường truy đuổi, lại bị một nguồn năng lượng kì lạ bắn cả hai ra ngoài dòng thời gian, cứ vậy mơ màng bị kéo tới thời cổ đại, một nơi hoang dã và tràn đầy nguy hiểm, nhưng cũng chính nơi đây mà Dạ Vũ thành công tiến hoá đến cấp hoàng một cách nhanh chóng.

Và cũng vì thế mà lúc này nàng mới phát hiện ra được thần vương đời tiếp theo của Dạ Minh, bởi trên người tên nhân loại này, nàng nhìn thấy được ấn kí của Dạ Minh thần vương để lại, đó chính là... thôn phệ pháp tắc cùng phá không quyền.

Tuy nàng không biết tại sao Dạ Minh thần vương lại chọn một tên nhân loại, tộc người của một giới vực song song làm truyền nhân, nhưng nàng biết, Dạ Minh thần vương là anh minh sáng suốt, người chọn tên nhân loại này là có lý do cả.

Nhìn pháp tắc thôn phệ của y mà xem, hoàn tàn mạnh hơn Dạ Minh thần vương rất nhiều, hẳn là nhìn thấy tài năng tiềm ẩn nên Dạ Minh thần vương mới không quản tộc loại mà truyền thụ cho tên nhân loại đó toàn bộ y bát, nâng đỡ trở thành thần vương đời tiếp theo.



Cho nên lúc này khi nhìn thấy Thắng, Dạ Vũ thật sự là vui sướng, hiện tại nàng đã có thể nhìn thấy hào quang sáng rực của tộc nhân rồi.

Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Dạ Vũ không hề biết rằng, thật ra tên nhân loại trước mặt này không phải là được Dạ Minh chọn lựa.

Chỉ đơn giản là vào nhà người ta ă·n t·rộm, trộm gà không được còn mất nắm thóc mà thôi!

Cũng vì quanh năm suốt tháng bị phong cấm tại một nơi vô vị, khiến Dạ Minh uất ức tới phát điên, vừa hay có một tên nhân loại hướng trận pháp ngồi toạ thiền, thả lỏng tinh thần.

Đây chính là thời cơ để có thể tiến vào thân xác tên nhân loại này, lợi dụng nó thoát khỏi nơi đây, cơ hội ngay trước mắt, không hành động luôn thì còn chờ đến bao giờ? ở lại chờ c·hết thì chỉ có kẻ ngu mà thôi.

Chính vì thế mà Dạ Minh mới không tiếc phá hủy chút thần hồn quân chủ của mình, phá tan trận pháp, hướng phía ngoài phi, tưởng chừng như có thể thoát, cuối cùng y lại bị một tên nhân loại đ·ã c·hết hàng trăm năm khởi động cái quỷ gì đó, đẩy ra ngoài thời gian, đưa về thời đại hoang.

Cứ nghĩ rằng bản thân chiếm đoạt được thân xác của tên nhân loại này sau đó tiếp tục tu luyện là có thể quay lại dẫn dắt con dân Dạ vực trả thù, ai ngờ, lại bị một tên nhóc và một linh hồn nhỏ bé thôn phệ không còn một mống đây.

Nếu Dạ Minh chịu khó chờ thêm hai trăm năm sau khi trùng tộc bao phủ trái đất, có khi đã thành công thoát khỏi trận pháp, không những vậy còn được phục sinh. Đen đủi thay, vì quá nóng vội mà tự lấy đá đập vào chân mình, để lại cho Thắng một món hời lớn.

Nếu Dạ Vũ mà biết được đây hết thảy, chắc chắn sẽ chém Thắng ra làm muôn mảnh, cố gắng đẻ con để cắn nuốt tên nhân loại này!

Nhưng đâu có ai nói cho nàng biết bí mật này đâu! Nên lúc này nội tâm của nàng là trăm phần trăm thuần phục trước Thắng rồi.

*p/s: haha, cảm ơn các đạo hữu đã đề cử!

tại hạ xin trân thành cảm ơn và không có gì hậu tạ, chỉ có thân trai chưa trải qua một lần tình ái mà thôi! nếu đạo hữu là nữ, nhiệt liệt hoan nghênh:vvv