Chương 148: Thu vào tay
Nằm dưới một cái hầm đất mà bản thân mới tạo không lâu,Thắng đưa mắt nhìn về phía bên ngoài qua một khe hở, chờ Tiểu Thử phá cái tổ ong kia, dụ bọn ong lính cùng ong thợ rời đi, như vậy hắn có thể dễ dàng lấy cả tổ ong.
Kẻ có trong mình một tiểu thế giới như hắn có thể tùy ý thu cả khối lớn tổ này vào trong mà không cần tốn sức, nhưng nếu làm vậy, lũ ong phía trong sẽ không thể thuần phục, và tổ ong này hắn chỉ có thể ăn một lần.
Lòng tham của con người là vô đáy, và Thắng cũng vậy. Hắn là muốn thu phục cả đàn ong này, nhưng để làm vậy, hắn cần phải bắt ong chúa trước, và để quá trình thuận lợi, hắn cần tách bọn tôm tép này ra xa, sau đó thu cái tổ kia vào thế giới của mình, thu phục đầu ong chúa.
Tiểu Thử vất một cục đá lớn hướng tổ ong lớn đập tới, đây là một viên đá lửa đã được Thắng gia trì hoả hệ pháp tắc, khi v·a c·hạm mạnh, nó có thể gây ra một v·ụ n·ổ lớn.
Hòn đá lửa này vừa v·a c·hạm với bề mặt tổ ong liền nổ oanh một tiếng lớn, sau đó là hàng loạt ngọn lửa từ phía hòn đá toả ra, bao trùm một mảng lớn tổ ong mật, khiến bọn ong bên trong hoảng loạn liên tục lao ra phía ngoài.
Khi bọn chúng thấy Tiểu Thử đứng gần đấy, liền điên cuồng vọt tới t·ấn c·ông, lũ sau tràn lên lũ trước tạo nên một làn sóng ong khổng lồ.
Thấy vậy, Tiểu Thử liền không suy nghĩ nhiều, lại vất thêm một khối cầu nữa, đây cũng là một loại vật chất do Thắng động tay động chân, bên trong nó chứa một lượng lớn pháp tắc hệ phong, rất mạnh.
Chỉ thấy khối cầu đó vừa bay đến đầu bọn ong khổng lồ, liền lập tức nổ, bất ngờ xuất hiện một trận cuồng phong mạnh mẽ cứ vậy cuốn sạch lũ ong thợ đi, chỉ để lại vài đầu ong lính.
Như bị chọc điên, cả lũ ong đang trong tổ cũng ồ ạt tuôn ra, hướng về phía Tiểu Thử phóng đi.
Thấy đã khiêu khích vừa đủ, Tiểu Thử liền nhanh chóng chạy về hướng cái hố đã đào trước đó, lũ ong mật khổng lồ lúc này đã lên cơn điên, truy đuổi gắt gao Tiểu Thử.
Nhìn lũ ong mật ngày càng đi xa, nơi tổ ong lúc này cũng đã không còn một mống, Thắng biết cơ hội của mình đã tới, liền lập tức hành động.
Nhảy khỏi chỗ trốn, Thắng lao nhanh về phía tổ ong, sau đó thu nó vào tiểu thế giới.
Cùng lúc đó, ong chúa trong tổ cũng cảm nhận được không đúng, vội ra lệnh cho lũ ong cận vệ đi ra ngoài xem xét.
Vì là chuẩn bị từ trước, xung quanh tổ của ong chúa đã đứng đầy cao thủ cấp hoàng, gồm Yêu tiên, tiểu Dương và tiểu Thổ, nên khi mấy đầu ong cận vệ này vừa đi ra, liền lập tức bị gông lại.
“Yêu tiên, thay ta đi vào trong, đưa con ong chúa ra đây!” Thắng hướng Yêu tiên đang đứng bên cạnh mình nói nhẹ một câu.
“Vâng, thưa đạo tổ!” Yêu tiên lập tức phi thân vào bên trong.
Phía bên ngoài, đám người chỉ nghe thấy những tiếng oanh oanh, ùynh ùynh, cũng không biết tình hình ra sao, nên cũng hơi tò mò.
Chỉ có Thắng sử dụng thiên nhĩ thông là có thể nhìn thấy toàn bộ những gì diễn ra bên trong, Yêu tiên với đầu ông chúa này vậy mà đánh ngang tài ngang sức, không phân định thắng thua khiến Thắng có chút bất ngờ.
“Tiểu Dương, tiểu Thổ! Hai ngươi cũng vào một thể đi! Nhanh chóng rút ngắn thời gian, hiện tại ta đang rất bận!” Thắng có chút mất kiên nhẫn, hướng hai anh em nhà ngũ linh tiến vào hỗ trợ Yêu tiên.
“Vâng, thưa cha!” Cả hai người liền lập tức phóng vào trong tổ ong, cùng Yêu tiên chiến đấu với ông chúa.
Có sự tham gia của hai tên này, chỉ chưa đầy một phút ba người đá đánh bại ong chúa, bắt nó ra phía ngoài.
Nhìn nó yếu đuối nằm dưới đất, Thắng cũng không có tỏ ra thái độ thương tâm, mà tiến đến kiểm tra tình hình.
Cả cơ thể toàn là thương thế, thần hồn cũng là b·ị đ·ánh cho tan tành, nói chung trông rất là thảm.
Nhưng phải như vậy hắn mới có thể dễ dàng sử dụng nô lệ khế ước, nếu như đối phương vẫn còn thần hồn quá mạnh, hắn sẽ rất dễ bị phản vệ. Cho nên thương thế của nó lúc này cũng chính là do Thắng chỉ đạo ba người Yêu tiên các nàng làm ra.
Đưa tay lên đầu ong chúa, Thắng bắt đầu tiến vào trong tiềm thức của nó truy tìm linh hồn.
“Đây rồi.” Tại trong tiềm thức tăm tối của ong chúa, Thắng thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngất lịm, bồng bềnh trôi dạt trong tiềm thức.
Thắng nhanh chóng tiến tới, bắt đầu hướng hư không hoạ phù, vẽ ra một tấm phù văn huyết sắc.
Đây là Khế thần phù, một loại khế ước còn cao cấp và gò bó hơn cả tấm phù mà Thắng kí kết với Tiểu Thử lần trước, loại phù này thuộc loại ép buộc, chỉ dùng khi đối phương đã bị trọng thương hoặc yếu hơn người bắt ép.
Chỉ thấy tấm phù văn này vậy mà nhanh chóng hướng mi tâm đầu ong chúa này bay đi, ánh hào quang đỏ rực bao trùm toàn bộ linh hồn ong chúa vào trong, vì đang cơn trầm mê, ong chúa không thể dãy dụa, chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành một bề tôi trung thành của Thắng mà thôi.
Sau khi xác định đã xong, Thắng liền rời tiềm thức của ong chúa.
Nhìn cái cơ thể tàn tạ đang nằm trước mặt mình, không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể phục hồi, Thắng đành cho nó phục dụng siêu phục huyết đan cùng một chút pháp tắc sinh mệnh.
Chỉ hai ngày sau tại tiểu thế giới, đầu ong chúa này đã hoàn toàn bình phục, vì Thắng cấy cái khế ước kia vào trong linh hồn của ong chúa, nên khi vừa nhìn thấy Thắng, từ trong linh hồn nó đã nhắc nhở bản thân người trước mặt là chủ nhân của mình.
Thắng cứ vậy mà dễ dàng thu một đầu quái vật cấp hoàng vào trong tay.
Thấy cũng đã ổn, Thắng liền đuổi hết đám người đi, sau đó cùng ong chúa hướng ra ngoài đi tới, lần này hắn là muốn ong chúa thu hết bọn ong thợ với ong lính vào bên trong tổ, rồi đưa về tiểu thế giới, như vậy thế giới của hắn sẽ hoa thơm đua nở, mật ngọt lại là có đầy.
Thắng và ong chúa vừa ra ngoài, liền lập tức hướng chỗ Tiểu Thử đang ẩn nấp phóng đi.
Vì thời gian trong tiểu thế giới là nhanh hơn lên lúc này phía ngoại giới Tiểu Thử vẫn đang điên cuồng bỏ chạy, khi Thắng vừa tới nơi đây, nó cũng là mới chui vào cái hầm đất tránh né bọn ong lính.
“Ngươi có thể gọi đàn ong của mình quay về hay không?” Thắng hướng ong chúa bên cạnh dò hỏi, nhìn lũ ong đang điên loạn bay lượn xung quanh, hắn là cũng có chút sợ bị đốt.
“Có thể, thưa chủ nhân!” Ong chúa gật đầu.
“Vậy nhanh chóng thu lũ ong này vào tổ đi, nhân tiện kêu gọi toàn bộ con dân của ngươi đang tại phía ngoài lấy mật nữa, tránh bọn chúng ở phía ngoài c·hết oan...” Thắng hướng ong chúa chỉ đạo, sau đó vất ra cái tổ ong lớn.
Ong chúa không nói gì, nó liền lập tức hướng đàn ong của mình kêu gọi.
Chỉ một lúc sau, cái lũ đang loạn thất bát tao vo ve trên bầu trời liền như những người lính chuyên nghiệp, xếp hàng chỉnh tề hướng tổ ong lớn bay vào, nhìn như một dòng sông đang chạy tại hư không vậy, cực kỳ bắt mắt.
Không lâu sau, trên bầu trời phía xa có một đoàn ong lớn đang hướng bên này phi tới.
Vù vù
Hàng loạt những tiếng đập cánh mạnh mẽ của lũ ong kia, vừa nhìn bọn chúng, Thắng đoán đây hẳn là lũ ong mật đang tại phía ngoài làm việc thì bị ong chúa gọi về.
Nhìn lũ ong điên cuồng đi vào tổ, Thắng có chút vui sướng trong lòng, vậy là từ giờ hắn đã có mật ong để sử dụng hàng ngày rồi.
Chẳng mất bao lâu, lũ ong đã bâu đầy tổ, thấy không có xót con nào, Thắng mới thu hết vào trong tiểu thế giới, cả ong chúa hắn cũng cho vào trong, bởi nếu không có ong chúa chỉ đạo, bọn ong này dễ c·hết hàng loạt lắm.
“Được rồi Tiểu Thử, công việc đã hoàn thành viên mãn. Chúng ta chuẩn bị tìm một đầu hung thú làm bữa tối, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mỹ vị nhân gian...” Thắng phấn khích hướng Tiểu Thử đang chổng đít lên trời kêu gọi.
Nghe được đại vương lời nói, Tiểu Thử vội vàng rời khỏi hố đất, vội đi tới bên người Thắng hội họp.
“Vậy là hôm nay có món mới?” Đôi mắt của Tiểu Thử sáng quắc, nhìn chăm chú vào đại nhân nhà mình.
Nói đến ăn, là nó háo hức hơn ai hết!
“Đúng vậy, cho nên ngươi mau chóng sửa sang, chúng ta đi tìm thịt về nấu...”
Thắng vỗ vỗ Tiểu Thử, sau đó cùng Tiểu Thử đi vào trong rừng sâu, tiếng nói của cả hai cũng ngày một xa dần, thân ảnh cũng biến mất sau những gốc cây to lớn.
Ánh chiều tà của buổi xế chiều cũng ngày một biến sắc, màn đêm cũng dần dần thay thế trời xanh, bao phủ toàn bộ đại địa, bắt đầu một đêm tối nguy hiểm tại vùng đất hoang dã đầy bí hiểm này.