Chương 149: Châu phi!
Lùng bùng, lùng bùng.
Ngọn lửa rực đỏ lung lay trong đêm tối, chiếu sáng mọi vật xung quanh trong bán kính mười mét.
Tiểu Thử cầm lấy xiên thịt mà Thắng đưa qua, miệng cắn từng miếng thịt lớn, nhồm nhoàm cắn nuốt.
Một hương vị đậm đà, ngòn ngọt, lại có chút thơm từ miếng thịt toả ra, khiến đầu chuột lớn này phải liên tục xúyt xoa.
“Thật là ngon, đại vương!”
“Tất nhiên, có thêm gia vị nó phải khác chứ!” Thắng hà hà, miệng cắn một khối thịt nướng, nhấm nuốt từ từ.
Chỗ thịt nướng mà Thắng chế tác chẳng mấy chốc đã hết, chỉ còn lại những cái que không trống rỗng, vì là bữa này chế biến đều là thịt nướng nên Tiểu Thử cũng không phải động tay chân đi rửa bát, chỉ là rửa qua cái nồi cơm mà thôi.
Cơm nước đã no đủ, Thắng liền ngồi trên chạc cây, bắt đầu tiến hành tu luyện Phệ Hồn Pháp.
Môn công pháp này quả thực là kì bảo đối với hắn, chỉ cần thông qua việc cắn nuốt là có thể thu được một lượng lớn linh hồn, từ đó tăng cường thần hồn bản thân.
Tuy công pháp này dễ tu luyện, dễ trúng thưởng nhưng đi kèm với nó là một tai họa khó mà lường trước.
Trong mỗi linh hồn đều tồn tại hai dạng năng lượng là thiện và ác, khi cắn nuốt chúng, không thể tránh khỏi việc tiếp nhận hai dạng năng lượng này, nếu về lâu về dài, Thắng có thể vì cắn nuốt quá nhiều linh hồn dẫn tới ác niệm trong các linh hồn hội tụ, dẫn tới bản thân không chịu được mà đi hướng tà ác.
Vì vậy, để tránh cái ác quả này, sau mỗi khi sử dụng Phệ Hồn Pháp, Thắng đều để một đoạn thời gian tĩnh toạ, thiền quán, đưa tâm nhất quán loại bỏ tạp niệm, từ đấy thăng hoa cả thể xác lẫn tinh thần.
Cho nên mỗi đêm, Thắng đều chia thời gian ra để tu luyện, nửa đêm đầu thì tu luyện Phệ Hồn Pháp, dạng sáng hôm sau thì tu luyện thiền định, như vậy, vừa ổn thoả quá trình tăng tiến thần hồn, lại đảm bảo được cơ năng phục hồi, loại bỏ mọi ác niệm trong thân.
Chẳng mấy chốc, màn đêm cứ thế trôi qua, mặt trời cũng treo lên đến đỉnh đầu.
“Đại vương, chúng ta tiếp tục đi về hướng tây hay sao?” Tiểu Thử đã biến về chân diện mục, đang loay hoay chờ Thắng nhảy lên lưng để tiếp tục lên đường.
Một thân hắc sắc, tóc búi cao gọn gàng, Thắng nhanh nhẹn nhảy lên lưng Tiểu Thử an toạ trên đó, đưa tay vỗ vỗ ra hiệu bắt đầu di chuyển, miệng cười tươi nói: “Chúng ta sẽ theo hướng tây nam, nơi đó có một mảnh lục địa đã bị tách khỏi đại lục, vừa hay để ta xem xét, nếu phù hợp ta sẽ thả bọn tiên tộc (yêu tộc) đi ra.”
“Ồ...” Tiểu Thử gật gù coi như là đã hiểu, liền lập tức di chuyển thân mình, đem theo đại vương nhà mình phóng đi, để lại một nhóm than củi đã bị dập tắt, đang vất vưởng chút khói bay lên trời.
Khoảng cách vị trí của Thắng và Tiểu Thử là tại bìa rừng rộng lớn của lục địa Á Âu, gần với một con sông cắt ngang hai lục địa lớn.
Đứng tại bờ bên này, nhìn sang hướng bờ bên kia, Thắng và Tiểu Thử hai mắt nhìn nhau.
“Đại vương, con sông này cũng quá rộng đi! Chúng ta đi qua kiểu gì?” Nó tuy là siêu tốc độ, nhưng cũng không thể vác theo Thắng băng qua cả một con sông rộng lớn nha, dù là làm được nhưng là tốn sức, nó thực lười làm.
Nói đúng hơn là con chuột này ngại khó.
“Đầu bên kia là Châu phi, vốn ban đầu là cùng với toàn bộ lục địa chung một chỗ, nhưng về sau trôi dạt lục địa mà tách khỏi khối đại lục. Phải mãi đến sau này, hàng triệu năm về sau, châu phi mới lại trôi dạt qua đây, liên kết với lục địa Á Âu.
Hiện tại nhìn tình hình, đành phải chế một con thuyền mới được!” Thắng đưa mắt đánh giá tình hình, sau đó liền đưa ra một ý tưởng táo bạo.
Việc sử dụng thuyền đi qua con sông lớn này là quá điên rồ, bởi thực chất con sông lớn này chính là một hải vực thu nhỏ, sau khi hai khối Á Âu và Châu phi tách ra, để lộ một rãnh lớn, từ đó hải vực thuận lợi tiến vào, kéo theo cả lượng lớn các sinh vật biển hung hãn.
Mà mọi người cũng biết rồi đấy, biển mới là nơi đáng sợ, một nơi tồn tại đủ mọi hung thần ác sát, khó mà sống sót khi gặp phải chúng.
Ầm, ầm.
Hàng loạt tiếng cây cối đổ rạp, oanh động cả toàn bộ khu vực xung quanh, khiến nhiều loài hung thú nhỏ yếu sợ hãi bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
Sau khi xác định được ý tưởng, Thắng liền bắt tay vào làm.
Trước tiên, để chế tạo một con tàu, bọn họ cần phải có nguyên liệu, vì thế Thắng liền ngay lập tức sử dụng các loại gỗ gần đó để làm một cái bè lớn.
Kiến thức làm tàu không có, đục đẽo cũng chả biết tí mẹ gì, bảo hắn chế tác một con tàu thực không khác gì bảo mèo đi liếm cứt, nên tư tưởng làm tàu liền bị vất qua một bên, hắn chỉ có thể lợi dụng chút kiến thức làm bè đơn giản mà chế tạo ra một cái bè lớn mà thôi, miễn sao nó nổi được trên mặt nước là được, còn việc đi qua con sống? Yên tâm, hắn đã có phong hệ pháp tắc thay thế làm việc.
Chẳng bao lâu, trước mặt Thắng lúc này là ba thân gỗ nhỏ, chiều dài năm chục mét, bề rộng là sáu đến bảy mét đổ lại, tất cả đều là loại cây bé trong khu rừng, đang chềnh ềnh nằm tại đó.
Thắng đầu sử dụng các loại dây rừng, bệt chúng vào với nhau tạo thành một sợi dây thừng lớn, bền chắc, sau đó hướng ba khối thân gỗ này buộc vào cố định với nhau.
Vì chúng khá lớn nên Thắng cũng mất chút thời gian mới hoàn thành, khoảng đâu đấy mười phút, cái bè đầu tiên của hắn cũng ra đời.
Chiếc bè này vì là sơ sài chế tạo cho nên bề ngoài nhìn có chút thô ráp và xấu xí, tuy trông tạ là vậy nhưng chỉ cần sử dụng được là hoàn hảo.
Vì để đảm bảo, Thắng còn gia trì lên nó kim hệ pháp tắc, cho gia tăng sức phòng ngự, thêm chút trọng lực pháp tắc, để nó nhẹ nhàng dễ dàng nổi hơn trên mặt nước.
“Tiểu Thử! Ném cái bè lớn này ra sông, sau đó chúng ta theo đó nhảy lên, sang bờ bên kia!” Thắng hướng Tiểu Thử vẫy tay hô lớn.
Lúc này đang ở dạng người Tiểu Thử vội vàng theo tiếng gọi mà di chuyển tới.
Nhìn cái bè xấu xí to lớn trước mặt, nó thực không biết thứ này có thể dùng hay không, nhưng đại vương đã nói vậy, nó cũng phải bỏ xuống tâm tư nghi hoặc mà quẳng cái bè này xuống nước.
Tủm.
Nhìn thấy chiếc bè nổi bồng bềnh trên mặt nước, Thắng hài lòng gật đầu, vội thả mình nhảy lên trên.
Tiểu Thử phía sau có hơi lưỡng lự, nhưng khi thấy đại vương nhà mình xuống trước, cái bè vẫn ổn định, liền đành bạo nhảy xuống theo.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu xuất phát nào!” Thắng phấn khích hô hào, đưa tay ra phía sau cái bè, bắt đầu thôi động pháp tắc hệ phong hướng mặt nước đánh tới.
Oanh!
Chiếc bè đang bất động liền lập tức bật tốc rẽ sóng lướt đi, tốc độ phải nói là khá nhanh, không hề chậm chạp chút nào.
Cái này là Thắng lấy ý tưởng từ trong Naruto, sử dụng rasengan để làm động lực đẩy thuyền, chỉ khác là hắn sử dụng phong pháp tắc, còn hai thầy trò nhà Naruto sử dụng là rasengan mà thôi.
“Đại vương! Có thứ gì đó bên dưới chúng ta...” Tiểu Thử chổng mông, cắm đầu nhìn xuống dưới nước.
Vì là nước biển trong xanh, nên Tiểu Thử có thể thấy được một thân ảnh đen xì, to lớn đang phiêu động bên dưới chiếc bè.
Thắng thông qua tần số giao động, hắn cũng có thể cảm nhận được phía dưới bọn họ đang tồn tại một con quái vật khủng bố, theo cảm nhận của hắn, đây hẳn là một đầu hung thú cấp hoàng.
*p/s: 2/9 chúng anh em nghỉ lễ vui vẻ bên gia đình, người thân!!!