Chương 153: Sâu tử thần.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa treo lên quá đầu, Thắng và Tiểu Thử liền tiếp tục lên đường.
Rời đi ốc đảo, cả hai xuôi hướng phía Nam mà đi.
Thời gian cứ vậy trôi qua năm ngày, cả hai chưa từng bắt gặp một cái ốc đảo nào mới, may mắn là có chuẩn bị trước, thu được nghìn đầu cự ngạc, tuy trải qua năm ngày vừa rồi, chỗ lương thực dự trữ này có hao hụt đi nhiều nhưng để nuôi hai người trong vòng một tuần vẫn là đủ.
“Đại vương, phía trước có thứ gì đó!” Tiểu Thử hướng về phía Thắng nói nhỏ.
Vừa rồi khi đang di chuyển, nó cảm nhận được phía trước có gì đó không đúng, với cảm giác của một hung thú cấp hoàng, nó không thể nào mà cảm nhận sai được.
“Được rồi, để ta nhìn xem là gì!” Nói rồi, Thắng liền vận dụng thiên nhãn thông để nhìn về phía Tiểu Thử vừa nói.
Xuyên qua đống cát dày đặc, Thắng thấy nằm sâu dưới nền đất là một hệ thống hang động rộng lớn, bên trong đang có một đầu quái vật khủng bố ngự trị.
Đầu quái vật này thân dài trăm mét, da dẻ xù xì, không có tứ chi, mắt mũi cũng không thấy, trông như một con giun lớn, chỉ khác là nơi miệng nó có nhiều gai nhọn sắc bén, lít nha lít nhít quanh khoang miệng.
“Đó là sâu tử thần!” Thắng kinh hãi hô lên.
Đây là một loại giun thời tiền sử, theo trong sách có nói, con trùng này chỉ lớn một mét, và có khả năng phóng điện, thường sống tại sa mạc cổ đại.
Nhưng với hình thể mà Thắng đang chiêm ngưỡng thì đầu quái vật này khủng hơn nhiều, nó dài tới trăm mét, cơ thể đồ sộ đang ẩn mình dưới nền cát. Nếu nó có thể phóng điện nữa thì đúng là kinh khủng, như vậy càng khó mà đối phó, đấy là còn chưa kể đến cấp bậc của nó hiện tại, tuy chỉ có một con nhưng nó lại là cấp hoàng sơ kì hung thú.
“Chuồn!” Thắng không chút lề mề, hướng Tiểu Thử truyền đạt ý niệm.
“Đại vương... sao chúng ta không tiêu diệt nó?” Tiểu Thử có chút lưỡng lự, bởi khi càng tiến tới gần khu vực của sâu tử thần, nó lại càng cảm nhận được sự hấp dẫn nào đó khó mà cưỡng lại được.
Chắc chắn nơi đây có siêu cấp tài bảo, hoặc đầu sâu lớn này là một kì ngộ. Nên nó rất mong lúc này đại vương có thể nghĩ cách xử lý con trùng to lớn này.
“Ngươi điên! Đầu quái vật này là một con hung vật cấp hoàng đấy!” Thắng có chút khó hiểu nhìn con chuột lớn này.
Bình thường là rất s·ợ c·hết, không biết hôm nay ăn phải gan hùm gan báo gì mà lại nảy sinh ý định tìm đường c·hết, thực khiến hắn khó tin.
“Đại vương, càng tiến gần, ta càng cảm nhận được có một thứ gì đó hấp dẫn đang tồn tại, thiên phú tìm bảo của ta đang điên cuồng hoạt động. Đây có thể là cơ duyên xảo hợp khó mà cầu được, nếu chúng ta bỏ qua, sợ là không còn cơ hội! Chẳng phải ngài có cao thủ đi theo hay sao? Gọi họ ra giúp đỡ chẳng phải dễ dàng?”
Nghe được lời nói của Tiểu Thử, Thắng liền rơi vào trầm tư.
Đúng a, chẳng phải hắn còn Yêu tiên các nàng hay sao? Nếu có các nàng ra tay, việc hạ sát đầu sâu lớn này không khó.
Lúc đầu tính bỏ qua, rời đi một cách nhanh chóng, nhưng khi thấy Tiểu Thử quả quyết khẳng định phía dưới có tài bảo vô giá, hắn liền có chút động tâm.
Cầu phú quý trong nguy hiểm a! Biết đâu trong đó thực có bảo vật.
“Chẳng phải là một đầu côn trùng hay sao? Ta lại sợ nó quá! Tiểu Dương, tiểu Thổ, Yêu tiên cùng Quỷ, Ma hai ngươi ra đây!”
Theo cú phất tay của Thắng, trước mặt thình lình xuất hiện năm đạo thân ảnh nhỏ nhắn, nhưng sức mạnh bộc phát ra ngoài lại mạnh mẽ dị thường.
Hai cao thủ cấp hoàng đỉnh phong cùng ba tên cấp hoàng trung kì.
Yêu tiên vốn đã trung kì từ trước không đáng nói, còn Quỷ Ma hai người có vẻ như là mới tiến cấp không lâu, năng lượng trong thân còn chưa ổn định.
Không đợi mọi người mở lời, Thắng liền trực tiếp nói ra mục đích của bản thân.
“Phía trước có một đầu hung thú cấp hoàng sơ kì, ta cần năm người các ngươi hướng phía nó diệt sát. Càng nhanh càng tốt! Hoàn thành tốt, ta sẽ truyền thụ cho công pháp mới.”
Nghe được đạo tổ vậy mà khen thưởng công pháp, cả năm người đều sướng rên trong lòng, vội vàng hướng địch nhân lao đi.
Lý do bọn họ dù có mạnh hơn đạo tổ gấp mấy lần, nhưng vẫn không dám làm phản trái lại còn khá nghe lời là vì đạo tổ là đại ân sư đưa chúng hoá hình, đưa vào con đường tu luyện là một, thứ hai chính là những công pháp, kiến thức mà đạo tổ nắm giữ, hoàn toàn vượt ngoài khả năng nhận biết của chúng, chỉ cần được truyền thụ bài bản hoặc tiếp thu được chút kiến thức, bọn chúng sẽ đốn ngộ được cơ duyên.
Ví dụ điển hình chính là Tiên nhân tên kia, chỉ vì có tư duy, được đạo tổ khen ngợi mà truyền cho chút kiến thức, hiện giờ tuy hắn không mạnh bằng bọn họ nhưng về ý cảnh tên đó đã chạm đến thiên đạo, tiếp xúc với thiên ý, đó chính là lý do vì sao bọn chúng không dám làm phản Thắng là vậy.
Nhìn cả năm tên này nhanh chóng lao vọt vào trong cát, Thắng liền cho Tiểu Thử lui lại, sau đó bản thân mở thiên nhãn thông ra để quan sát.
Lúc này cả năm người đã xuyên qua lớp cát phía trên, đi vào một thông đạo rộng lớn, đen ngòm tại trong lòng đất.
Vừa tiến vào trong, Yêu tiên liền lấy ra một khối cầu nhỏ bằng nắm tay nàng thả tại trên hư không.
Răng rắc.
Khối cầu như được Yêu tiên khởi động cơ quan gì đó, chỉ thấy nó nhanh chóng dùng bằng mắt thường di chuyển các bộ phận trên khối cầu kêu răng rắc, sau một lúc, xuất hiện trước mặt năm người là một tấm kim loại hình tròn nhưng rời rạc, được nối với nhau bằng những thanh kim loại bé có thể xoay chuyển, nó giống như một cái mâm bị thủng nhiều lỗ, nhưng những cái lỗ này trông có thẩm mỹ hơn nhiều, và nó đang bay lơ lửng phát sáng.
“Đây là thứ gì?” hai người Quỷ Ma có chút tò mò, hướng Yêu tiên dò hỏi.
“Đây là ‘chuyển luân kim quang’ được tạo ra bởi thú nhân tộc...” Yêu tiên từ tốn trả lời.
Từ khi Yêu tiên có được cho mình một phương thế giới tại thương khung, nàng cũng bỏ mặc lãnh thổ tại quỷ giới và nhân gian, nên sự thù hằn của nàng với cặp đôi phu thê Quỷ Ma cũng chẳng còn, nói đúng hơn là không tại trong tâm.
“Thật là thần kì bảo vật!” Tiểu Thổ lấy làm lạ, nhìn vào cái thứ kì dị đang phát sáng trước mặt mình mà cảm thán.
“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng tiến vào bên trong xử lý đầu hung thú. Cha đang ở bên ngoài chờ đây.” Tiểu Dương không để ý nhiều đến cái thứ này, liền lập tức hướng mọi người nói vài câu, sau đó hướng phía trước rời đi.
Bốn người thấy vậy liền lập tức hướng tiểu Dương đuổi theo.
Vì Yêu tiên có ‘chuyển luân kim quang’ nên được nhường chỗ cho đi trước để chiếu sáng con đường, bốn người còn lại thì theo sát phía sau.
Cả năm người nhanh chóng di chuyển qua các hốc đá để tìm tung tích của sâu tử thần, nhưng đi mãi cả năm chả thấy một cái bóng con giun chứ đừng nói là quái vật to lớn trong lời của đạo tổ.
“Không biết đầu quái vật mà đạo tổ nói nằm ở đâu, cứ đi mò mẫm như này thật sự là mệt. Chồng, ngươi biết quái vật ở đâu sao?” Ma tiên lèm bèm, hướng Quỷ tiên làm nũng.
“Vợ yêu, cái này ta....” Quỷ tiên có chút khó mà trả lời, vợ hắn như nào, hắn là biết rõ, nếu không có câu trả lời tí về sẽ bị h·ành h·ạ vì tội không thèm trả lời, mà nếu có trả lời nhưng kết quả sai cũng sẽ bị hành cho tội dám lừa dối, tiến thoái lưỡng nan a.
Ngay khi không biết phải làm sao thì tiểu Thổ ở bên cạnh thay hắn cứu về một mạng.
“Nó... tới rồi!”