Chương 152: Hết một ngày.
Nhìn toàn bộ lũ cự ngạc đã đi ra khỏi mặt nước, tập trung toàn bộ trên bờ và đang điên cuồng đánh nhau, Thắng liền quyết định ra tay.
Sợ ra tay muộn lũ cá sấu ngu dốt này sẽ cắn nát lẫn nhau, như vậy khối thịt sẽ không được tươi mới và ngon miệng.
“Thổ độn, địa lao thuật!”
Thắng đè hay tay xuống mặt đất, thần hồn liên tục trào ra, thôi động pháp tắc hệ thổ ra toàn bộ khu vực lũ cự ngạc.
Sau mấy ngày đi đường tại châu phi, Thắng không hề rảnh rỗi, việc tu luyện vẫn là đều đặn hàng ngày, cho nên thần hồn hắn hiện tại đã tiến vào cấp sư sơ kì, còn nhục thể vẫn là cấp sư trung kì đỉnh phong.
Nên lúc này thôi động một lượng lớn pháp tắc hệ thổ là có thể làm được.
Chỉ thấy lúc này toàn bộ đại địa bên dưới lũ cự ngạc vậy mà đang điên cuồng lay động, mặt đất bắt đầu xuất hiện những thạch đầu lớn nhô lên, hướng từng con cự ngạc bọc vào.
Đang điên cuồng cắn nhau lũ cự ngạc không hề để ý đến dị thường dưới chân, phải đến khi cả cơ thể đã bị bọc một nửa vào trong chúng mới định thần nhìn lại, nhưng đã quá muộn, toàn bộ đã bị giữ chân.
Tổng 993 con cấp tông đỉnh phong và 7 con cấp quân chủ sơ kì hoàn toàn bị đất đá vây lại thành một đầu cự thạch, im lìm một chỗ, thi thoảng lại phát ra vài âm thanh ùynh ùynh.
Thắng biết, đây là bọn chúng đang muốn phá hủy toàn bộ vách đá để thoát ra, nếu như chỉ nhốt vài đầu thì Thắng không hề sợ bị thất thủ, nhưng tại đây số lượng là nhiều lắm, cho nên phải nhanh chóng giải quyết toàn bộ bọn cự ngạc này, nếu không chúng sẽ thoát khỏi được địa lao.
Vừa rồi khi sử dụng thổ pháp tắc nhốt bọn cá sấu khổng lồ này, Thắng đã tiêu thụ hai phần ba thần hồn, hiện tại chỉ còn lại chút ít, nhưng như vậy là cũng ổn rồi.
“Kim, phong pháp tắc kết hợp. Kim phong shuriken!”
Thắng đưa tay cao lên trời, thần hồn liên tục thôi động hai hệ pháp tắc kim, phong cùng một lúc, từ từ xuất hiện một thanh shuriken lớn được tạo ra bởi phong và kim hai hệ pháp tắc.
Đây là một chiêu thức mà Thắng lấy ý tưởng từ một bộ hoạt hình tên Naruto, dùng nguyên lý nén khí kết hợp xoay chuyển liên tục, giống với quá trình mà Naruto sáng tạo ra rasenshuriken, để đưa vào vận dụng khai phá cách dùng pháp tắc, tiện đó, Thắng còn truyền cho thanh shuriken pháp tắc này một tia đao ý chi cảnh mà hắn mới ngộ khi liên tục sử dụng đao khí, có thể nói chiêu này hiện tại là mạnh thứ 3 trong các chiêu số hắn có, chỉ sau thôn phệ cùng phá không mà thôi.
Nhưng như vậy đã là quá đủ để đối phó với lũ cự ngạc cấp thấp rồi.
“Phóng!!!”
Cảm thấy đã đủ, thần hồn cũng đã cạn tới đáy, Thắng liền mạnh tay hướng về phía lũ cự ngạc thả ra kim phong shuriken.
Shuriken pháp tắc rời tay, hoá thành một thanh đao sắc bén xoay chuyển liên tục tại hư không, bay về phía đầu của lũ cự ngạc.
Xoẹt, phụt! Xoẹt, phụt!
Liên tục là những thanh âm ngọt tai vang lên nhẹ nhàng, cứ mỗi cái xoẹt là lại có một cỗ máu tươi phun ra, vấy lên toàn bộ đại địa và các địa lao xung quanh.
Chiếc shuriken pháp tắc không hề dừng lại, chúng liên tục di chuyển như tự có ý thức cắt chém toàn bộ những sinh vật bị nhốt trong địa lao thổ thuật, chẳng mấy chốc, toàn bộ cự ngạc tại trên bờ bị Thắng hoàn toàn xử lý, không còn một mống, máu tươi cũng nhuốm đỏ toàn bộ đại địa.
Thắng lúc này thở ra thấy mẹ, việc dùng lượng lớn thần hồn khiến tinh thần hắn trở nên yếu đuối, hư nhược rất nhiều. Nhưng đây chính là lúc giúp hắn cải thiện các chiêu thức, cũng như rèn luyện cho mình kinh nghiệm.
Sau này chiến đấu với bọn người Di tộc, không thể cứ để người của mình lao lên, bản thân cũng phải biến đến mạnh, kinh nghiệm chiến đấu là phải có, nếu không đối phương bẻ cổ lúc nào lại không hay!
Thắng thu hồi thần hồn, loại bỏ pháp tắc đang lay động tại đại địa, vội hướng phía Tiểu Thử cởi trói, nhân tiện cho nó phục dụng phục huyết đan, sợ để lâu tên tùy tùng này xanh cỏ vì mất máu quá nhiều thì cũng thật là hài hước, mang tiếng là một cao thủ cấp vương mà c·hết vì cái lý do này cũng thật buồn cười.
Sau khi thấy Tiểu Thử đã bình phục, Thắng không vội đi thu hồi chiến lợi phẩm mà bắt đầu ngồi xuống, phệ hồn pháp bắt đầu thôi động.
Phía sau lưng bắt đầu xuất hiện một đầu bạo long to lớn, đang điên cuồng gào rú hướng những linh hồn của bọn cự ngạc mà cắn nuốt, chẳng mất bao lâu, toàn bộ linh hồn của 993 con cấp tông cùng 7 con cấp quân chủ đã bị Thắng cắn nuốt không còn một mống, thần hồn cũng theo đó phục hồi đến hai thành.
Cảm thấy đã ổn định, Thắng mới bình tĩnh hướng thành quả của mình đi tới, bắt đầu thôi động pháp tắc thu toàn bộ vào tiểu thế giới.
Trong tiểu thế giới của Thắng từa trước tới nay có một vùng không gian đặc biệt, chuyên dùng để đựng đồ ăn, thực phẩm, để bảo quản cho tươi mới, Thắng đã sáng tạo một nơi gọi là không gian c·hết, nhằm ngăn cản sự xuất hiện của lũ vi khuẩn.
Nhưng vì những lần trước đây chỉ săn một hai đầu, nên Thắng không hề có ý tưởng mở rộng không gian, phải đến lúc này, thấy xác của bọn cự ngạc nhiều lắm, hắn đành phải mở rộng nơi này, thì mới có thể chứa được một nghìn cái xác vào trong.
Lại tiêu hao một phần thần hồn nữa, cuối cùng Thắng cũng thành công khai mở ra thêm một đầu không gian c·hết, cảm thấy đã ổn, hắn liền thu toàn bộ xác của cự ngạc vào.
Lúc này mặt trời cũng dần nhá nhem, mọi sinh vật cũng bắt đầu di chuyển về tổ của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi, dưỡng sức cho ngày hôm sau.
Thấy cũng không còn sớm, Thắng liền chỉ đạo Tiểu Thử đi lấy củi khô về để chất lửa, còn bản thân thì làm sạch vài đầu cự ngạc để chuẩn bị cơm tối.
Tại sa mạc, ban ngày nhiệt độ có thể nóng đến 50 độ C, hơi nóng hừng hực khiến người ta cảm thấy thực sự khó chịu, vào ban đêm, nó lại trái ngược hoàn toàn, nhiệt độ có thể giảm xuống còn âm 18 độ C, rất lạnh, nếu đi tại trên sa mạc mà không có đồ đạc chuẩn bị kĩ, có thể sẽ bị c·hết bởi thời tiết khắc nghiệt này.
Ngồi dưới ngọn lửa đang cháy lùng bùng, Thắng và Tiểu Thử cầm trên tay những xiên thịt cá sấu đưa hướng ngọn lửa để nướng, cả hai có thể cảm nhận được nhiệt độ cũng giảm dần theo thời gian, nhưng hai người bọn họ vẫn không hề biến sắc mặt, bởi với cơ thể cấp hoàng như Tiểu Thử thì cái lạnh này có đáng là gì, còn với Thắng thì đã có hoả hệ pháp tắc gia trì nên xung quanh vẫn luôn được giữ ấm.
Khi thấy thịt đã chín, cả hai liền lập tức phục dụng, mặc kệ cái cảm giác rét lạnh ngoài kia.
Sau khi đã lấp đầy cái bụng mình, Thắng lại nhường cho Tiểu Thử một trọng trách cao cả, đó là dọn dẹp, còn bản thân y thì hướng bên khác toạ lạc, bắt đầu tiến hành tu luyện thần hồn.
Tiểu Thử khi làm xong công việc của mình, nó cũng hướng về một bên khác ngồi xuống, học theo Thắng tu luyện.
Từ khi được Thắng truyền thụ cho phương pháp thiền định, nó nhìn thấy được lợi ích của phương pháp này đối với bản thân là rất lớn, cho nên từ lúc đó cho tới nay, Tiểu Thử vẫn luôn chuyên tâm tu luyện.
Cả hai cứ vậy yên lặng tĩnh toạ bên cạnh đống lửa nhỏ, mặc kệ bầu trời đẹp đẽ đầy sao ngoài kia.