Chương 161: Nói nhảm
“Mẹ nó, tên quái dị này!” Thắng nghiến răng ken két, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Dạ Hoàng.
Thắng có thể cảm nhận được cấp bậc của đối phương mới chỉ có cấp vương trung kì, ngang cấp với Tiểu Thử.
Như bình thường dù đối phương có mạnh hơn bọn họ một đến hai cấp độ nhỏ, chỉ cần Thắng và Tiểu Thử song kiếm hợp bích, thì những đầu quái vật như này đều không phải đối thủ.
Nhưng không hiểu sao, đứng trước mặt tên quái vật này, Thắng lại cảm thấy một hồi cảm giác nguy hiểm, không biết rõ là ở đâu, nhưng thực sự tên này rất là khó đối phó.
“Khặc, khặc... ta có thể cảm nhận được từ trên người các ngươi có hơi thở của Dạ Vũ. Các ngươi hẳn là tác phẩm của con ả đó đi...” Dạ Hoàng nhếch mép cười nói.
“Ngươi biết Dạ Vũ? Ngươi là ai?” Thấy đối phương nhận biết người của mình, Thắng có chút kinh ngạc dò hỏi.
“Ta? Hừ, ta chính là thần minh vĩ đại. Còn tại sao ta lại nhận biết con ả kia? Đơn giản vì ta cùng con ả đó đồng thời tới đây!” Dạ Hoàng hướng Thắng trả lời, giọng điệu tràn đầy bề trên ý tứ.
Hắn nói không hề sai, khi bản thân còn tồn tại, đã là một chủng tộc siêu việt tại trong vũ trụ, đứng đầu kim tự tháp trong chuỗi thức ăn, tự nhận mình thần minh là không hề sai, bởi hắn chính là tộc nhân của Thần vương chi tộc.
Nhưng nghĩ đến bản thân là thần vương chi tộc, lại bị một đầu sinh vật cấp thấp mẫu trùng hỗn độn cưỡng dâm, thật khiến hắn tức điên.
Khi vừa mới tới nơi này không lâu, vì bản thân chỉ là một con trùng cận vệ, không thể đấu lại mẫu trùng, nên trong suốt mấy tháng đầu tại đây, hắn luôn bị con ả Dạ Vũ bắt đi làm ấm giường, sinh sản mấy đầu hỗn độn trùng lính.
Nếu không phải là may mắn có thượng thiên phù hộ, thì chắc bây giờ hắn vẫn còn đang loay hoay tại khoang tàu, làm con đực phối giống đây.
Hiện tại nhìn thấy Thắng, cảm nhận được hơi thở của Dạ Vũ, khiến Dạ Hoàng nhớ lại những ngày tháng tăm tối đó lại làm hắn càng thêm tức điên.
“Vậy ra ngươi chính là đầu hỗn độn trùng cận vệ bên cạnh Dạ Vũ. Nếu là vậy sao thấy ta lại không quỳ xuống?”
Nghe được đối phương là cùng Dạ Vũ đồng thời tới, Thắng cũng đã đoán được tám chín phần đây chính là con hỗn độn trùng cận vệ bên cạnh cô ả, không biết vì nguyên nhân gì mà biệt tích, lúc kể cho hắn nghe cố sự, Dạ Vũ còn thương tâm đây.
“Quỳ? Ngươi là ai mà dám bảo ta quỳ?” Dạ Hoàng tức giận nhìn về phía tên nhân loại trước mặt.
“Ta? Ta chính là tân thần vương, đệ tử chân truyền của Dạ Minh thần vương các ngươi. Người mà các ngươi phải đi theo phụng sự!” Lần này đến phiên Thắng ngửa mặt lên trời, tư thế hiên ngang như một vị thần nhân đang chờ đợi bề tôi của mình tỏ lòng tôn kính.
Theo như lời của Dạ Vũ, nếu tất cả trùng tộc khi biết được thân phận của mình là tân thần vương, chắc chắn sẽ quỳ xuống phục tùng không phân biệt chủng loài, cho nên Thắng chắc ngẩm tên hỗn độn trùng trước mặt này sau khi biết thân phận của mình, sẽ quỳ xuống dập đầu giống như Dạ Vũ mà thôi.
Nhưng hắn không hề hay biết, cái thứ trước mặt mình lúc này không phải là hỗn độn trùng, đó chính là một tên thần minh chính hiệu mới chiếm đoạt thân xác của đầu hỗn độn trùng này không lâu, cho nên việc bảo tên này quỳ phục dưới chân là điều không thể sảy ra.
Chỉ thấy tên quái vật đó hướng Thắng ha hả cười lớn, nụ cười tràn đầy quái dị cùng khinh thường.
“Khặc khặc khặc... thật là ngu ngốc sinh vật! Ngươi nghĩ Dạ Minh thần vương là thực thần vương? Hừ, tên nhõi con đó chỉ là một tên Ma tộc cấp thấp, là thế hệ thấp kém nhất của Ma vương mà thôi. Chỉ có Thần vương chi tộc, Vi tộc bọn ta mới là thần nhân chi nhất.”
Dừng lại một chút, Dạ Hoàng lại tiếp tục nói tiếp.
“Ta không biết thế hệ sau đã làm cái gì để bọn Vi tộc đem người vào đây đánh chiếm, nhưng đợi ta phục hồi sức mạnh, sáng tạo lại cơ thể thần nhân, cũng là ngày ta đem Di tộc các ngươi chém thành muôn mảnh!”
Nhìn Dạ Hoàng nghiến răng ken két, Thắng hơi hơi khó hiểu nha. “Ngươi không phải họ Dạ?”
“Hừ, ta vốn là họ Vi, người của thần tộc. Chẳng qua hiện tại không có cơ thể phù hợp, chiếm tạm cái xác dơ bẩn của bọn ngoại vực này mà thôi. Còn họ Dạ? Ta đơn giản là giữ lại cái họ tên này để dễ bề hoạt động, đợi khi ta có được thể xác hoàn hảo, sẽ lấy lại cái tên vốn có... Vi Khuẩn!” Dạ Hoàng hừ lạnh một cái.
Hắn là muốn quyết định ra tay xử lý đối phương luôn, không muốn cùng nói nhảm với tên tân thần vương này, không, đối với Dạ Hoàng đây là tân ma vương mới đúng.
Thắng lúc này không hề để tâm đến hành động của Dạ Hoàng, bởi hắn còn đang buồn cười bởi cái tên của đối phương đây.
Vi khuẩn? Thực con mẹ nó khó ỉa một cái tên, bố mẹ tên này cũng thật là kỳ hoa nha!
“Vi khuẩn! Hahaha...” Thắng ôm bụng, chỉ tay về phía Dạ Hoàng, hô hố cười lớn.
Thấy đối phương vậy mà dám cười tên khai sinh của mình, Dạ Hoàng càng thêm tức giận, vội đưa tay về phía Thắng hô lớn.
“Hoả chi pháp tắc, đốt cháy!”
Xung quanh Thắng cùng Tiểu Thử lúc này dấy lên một ngọn lửa lớn hừng hực, sức nóng kinh khủng khiến cây cối xung quanh lập tức cháy thành tro tàn.
“Thủy hệ pháp tắc, đại thủy dâng trào!”
Tiểu Dương bất ngờ xuất hiện bên cạnh, trôi nổi trên không trung liên tục thôi động thủy hệ pháp tắc gọi ra đại lượng lớn nước hướng ngọn lửa ập đến.
“Trọng lượng pháp tắc, gấp nghìn lần trọng lượng!”
Ở một bên khác, Yêu tiên cũng bất ngờ xuất hiện, thôi động pháp tắc của bản thân, hướng Dạ Hoàng sử dụng pháp tắc trọng lực, khiến đối phương bất ngờ chịu một trọng tải lớn, bị ghim tại chỗ.
Lúc này có hai bóng người liên kết với nhau, tạo thành âm dương đại chiêu, đánh về phía Dạ Hoàng đang bất động.
“Âm dương song kiếm pháp!”
Ầm.
Dính phải công kích, một t·iếng n·ổ lớn phát ra, bụi đất xung quanh cũng theo đó bị thổi, bay đầy trời.
Bốn người này sau khi tiến vào tiểu thế giới, đã hồi phục hoàn toàn, vừa rồi đang trong quá trình lảm nhảm với đối phương, Thắng đã tận dụng lúc này gọi ra mấy tên đệ tử đắc lực.
Con mẹ nó, sống với tiêu chí đánh rắn là phải nát đầu như hắn thì chỉ cần cảm thấy đối phương hơi hơi nguy hiểm là sẽ lập tức gọi người ra hội đồng, không thể để giống như mấy lần trước, để cơ thể bị tàn tạ được.
Nhưng để gọi người từ trong thế giới ra cũng phải mất một đến hai giây để bọn người bên trong tiểu thế giới hoàn toàn ổn định thân thể, mà trong một hai giây này là cả một vấn đề quan trọng trong một trận quyết chiến sinh tử.
Cho nên vừa rồi hắn đã sử dụng chiêu thức cổ điển nhất trong tất cả các tiểu thuyết, aime mà các nhân vật chính hay dùng, đó là miệng độn, nói nhảm để kéo dài thời gian.
Thắng cũng không ngờ đối phương lại phối hợp đến vậy, không những nói chậm mà còn rất dài nha, thừa thời gian hắn gọi ra bốn tên trợ thủ đắc lực.
Nhưng Thắng cũng phải cảm ơn Dạ Hoàng, bởi nhờ đó mà hắn biết thêm thông tin của vũ trụ phía ngoài, tuy rời rạc nhưng vẫn là một thông tin đáng lưu ý.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đi theo và ủng hộ truyện, nếu cảm thấy hợp gu thì cho tại hạ một họa, một đánh giá. còn nếu thấy khó chịu chỗ nào cứ việc thoải mái cmt, để tại hạ đọc mà rút kinh nghiệm.
mới viết lên bút lực rất là kém ạ!
xin chân thành cảm ơn