Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 160: Dạ Hoàng.




Chương 160: Dạ Hoàng.

Căng da bụng, trùng da mắt, đánh chén xong đầu hổ lớn, Thắng và Tiểu Thử quyết định sẽ làm một giấc.

Với cấp bậc hiện tại của hai người, việc ngủ nghỉ đã không còn quan trọng, nhưng để lưu lại khoảnh khắc nhân sinh, vẫn là cần ăn uống cùng ngủ nghỉ.

Tuy không giúp thăng cấp, nhưng giúp cho tinh thần của họ thoải mái nha.

Mỗi người chọn cho mình một cái chạc cây to lớn leo lên, tránh trong quá trình say giấc có trùng độc t·ấn c·ông.

“Đại vương, nơi này thật là kì lạ. Chúng ta đã đi vào đây được hơn ngày đường rồi mà trời vẫn chưa thấy tối, vẫn sáng rực như vậy. Người có biết tại sao không?” Tiểu Thử lúc này đã là nhân dạng, đang nằm tại một chạc cây gần đó, tay vắt ra sau đầu nhìn lên trời, hướng Thắng hỏi.

“Ta biết thế quái nào được! Nhanh ngủ, tí còn lên đường...” Thắng lười nhác trả lời, đưa tay vắt lên trán, bắt đầu tiến vào mộng đẹp.

Tiểu Thử thấy đại vương nói như vậy, cũng không tiếp tục lấy câu chuyện làm quà, đôi mắt nhắm lại, đi vào giấc ngủ sâu.

Bầu trời phía trên vẫn sáng rực, soi sáng toàn bộ thế gian...

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, Thắng và Tiểu Thử cũng lục đục tỉnh dậy, toàn bộ không gian lúc này vẫn đang đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, không có dấu hiệu chuyển mình.

Cả hai tụt xuống khỏi cái cây, bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Đi sâu vào trong khu rừng, chim muông cũng ngày càng xuất hiện nhiều, tiếng hót líu lo cũng vang cả một rừng cây, vì đã bắt gặp sự hiện diện của mấy đầu động vật có v·ú khi trước nên Thắng cũng không cảm thấy kì lạ với sự tồn tại của lũ chim trong rừng này.

Không khí trong lành của khu rừng cùng những tiếng chim ríu rít khiến Thắng tức cảnh sinh tình muốn ngâm nga một bài thơ.

“Tiến vào sơn lâm, cỏ rậm rạp

Lòng đầy háo hức muốn vào sâu



Đi thêm một chút là thác nước

Thoang thoảng đầy trời mùi mắm tôm!

Khặc khặc... thơ hay, thơ hay...”

Ngâm xong bài thơ, Thắng liền tự sướng mà khen ngợi chính mình, khiến Tiểu Thử đầu đầy chấm hỏi không hiểu đại vương đang bị làm sao.

Nhưng rồi sự chú ý lên người Thắng lập tức bị chuyển rời, bởi lúc này cái thiên phú tìm bảo của Tiểu Thử đang điên cuồng hoạt động, cái cảm giác bị báu vật thu hút ngày càng mạnh mẽ khiến Tiểu Thử có chút vội vàng.

Ngồi trên lưng Tiểu Thử, Thắng cảm nhận được sự dị thường của con chuột này, liền lập tức dò hỏi: “Sao vậy?”

“Đại vương, ta cảm thấy thứ chúng ta đang tìm ngay tại phía trước không xa!” Mang theo Thắng vọt về phía trước, Tiểu Thử hướng Thắng trả lời.

Nghe được Tiểu Thử khẳng định, Thắng có chút chờ mong, lại tò mò, không biết thứ đó là cái gì mà Tiểu Thử lại háo hức đến vậy.

Vèo.

Đang lao về phía trước Tiểu Thử bỗng bất ngờ bị một chi xương lớn bắn tới, tốc độ của nó rất nhanh, khiến Thắng tại trên lưng của Tiểu Thử không kịp phản ứng, chỉ cần 0.01 giây nữa thôi là ghim lên người của hắn.

Thiểm quang thuật!

Cũng trong lúc nguy nan đó, Tiểu Thử liền kích hoạt thần thông của mình, kịp thời né tránh chi xương lớn này, thành công kéo Thắng về một mạng.

Nếu chi xương này mà phóng trong bóng tối tại hang động khi trước thì chắc chắn Thắng đ·ã c·hết ngàn lần, nhưng cũng may, nơi này ngập tràn ánh sáng cho nên khi vừa thấy thứ này xuất hiện, Tiểu Thử đã lập tức làm ra phản ứng.



Ngồi trên lưng Tiểu Thử, Thắng sợ đến mức toát cả mồ hôi, vừa nãy, chỉ còn một chút nữa thôi là hắn đã theo các cụ về trời.

“Con mẹ nó, là tên quái nào muốn á·m s·át ông!!!” Định thần lại, Thắng tức giận hô lớn, tiếng quát vang vọng cả núi rừng.

“Khặc... khặc...”

Cũng cùng lúc đó, nơi chi xương lớn vừa rồi bay ra có một tràng tiếng cười khằng khặc.

Từ bên trong vậy mà đi ra một tên nhân loại có hình thù kì quái, thân thể gân guốc đỏ lòm, cùng các chi xương lớn bị mọc chìa ra, nhìn có chút giống với Dạ Vũ khí ở trạng thái trùng dạng.

“Khốn nạn, là mày đánh nén ông?” Thắng trợn măt há mồm gầm gừ.

Vừa rồi chỉ trong tích tắc thôi là hắn súyt bị m·ất m·ạng, hỏi sao không tức giận cho được!

“Khặc, khặc... ta cứ tưởng là con mụ kia đuổi theo tới đây, thì ra là một tên nhân loại cùng một con chuột đến tìm c·ái c·hết...” Tên quái vật này nở một nụ cười quái dị, nhìn về hướng Thắng như đang nhìn con mồi.

Dạ Hoàng vốn là danh hiệu của tên quái vật này, hắn vốn là một con hỗn độn trùng cận vệ của Dạ Vũ, nhưng khi tiến vào trái đất liền bị một cỗ thần hồn kì lạ quán thân và đoạt xá chiếm mất, khi cỗ thần hồn này còn đang muốn điều khiển thân thể của Dạ Hoàng tách khỏi mẫu trùng thì bị lôi theo vào con tàu không gian mà xuyên tới 65 triệu năm về trước, cuối cùng phải mất chín trâu hai hổ mới thoát được con mụ đó tiến về lõi trái đất.

Không ai biết trái đất có bí mật gì ẩn giấu bên trong, nhưng hắn là biết, bởi hắn là một sợi tàn hồn thời còn hỗn độn khi đó trái đất còn chưa thành hình, chỉ là một khối đất lớn nhỏ.

Lúc đó, có một chủng tộc mạnh mẽ thống trị cả vùng vũ trụ này, tên là Thần Ma.

Thần Ma tộc có một vị thần chủ là Thần Ma chi chủ, người này đã đản sinh ra được hai người con trai là Thần vương và Ma vương.

Vì là có hai người con trai, cho nên vị Thần Ma chi chủ này tách sức mạnh của mình ra làm hai, đó là sáng tạo và hủy diệt.

Sáng tạo thì cho người em trai Thần vương, hủy diệt thì cho người anh trai Ma vương.

Sau này trước khi tạ thế, Thần Ma chi chủ đã truyền chiếc ghế chủ thần cho Thần vương, khiến Ma vương bất mãn, đưa tộc Ma ra ngoài giới vực này, tiến ra ngoài ngoại vực.



Thần Ma chi chủ sau khi mất, Thần vương tức người con trai út đã đem thân xác cha mình tới một thiên hà sâu xa nhất của vũ trụ để an táng.

Khi đó mặt trời còn chưa hình thành, chỉ là một khối hành tinh lớn nhất so với các tiểu hành tinh xung quanh.

Thần vương đã để xác cha mình tại đây, sau đó sử dụng hoả thần của vũ trụ đánh lên, bao bọc hành tinh này vào trong, tạo ra mặt trời bây giờ.

Vì để tưởng nhớ cha mình, Thần vương đã đem thần thạch có khắc công pháp Tạo Diệt của cha để lại vào lõi một hành tinh gần đó.

Thực ra y là muốn phá hủy khối thạch này, để tránh rơi vào tay người Ma tộc, nhưng không hiểu sao khối thạch này quá kiên cố, không thể đánh mẻ một vết, nên y chỉ có thể giấu nó tại lõi của một hành tinh mà thôi, và hành tinh đó sau này chính là trái đất.

Để đảm bảo, Thần vương còn nhốt theo cận thần trung thành của Thần tộc mình làm kẻ trông giữ.

Thời gian có thể biến đổi con người, và tên cận thần này cũng vậy, sau hàng tỷ năm trông giữ, thân xác hắn c·hết nhưng linh hồn vẫn còn tại, và từ đấy hắn dần biến chất.

Khi Dạ Hoàng cùng Dạ Vũ tiến vào trái đất, trùng hợp lại rơi đúng khu vực linh hồn của tên cận vệ này toạ lạc, thế là trời xui đất khiến, linh hồn tên thần tộc này liền chiếm xác Dạ Hoàng.

Sau khi chiếm xác không được bao lâu, tên này ý định tiến vào lòng đất, tìm kiếm bia đá có khắc công pháp tối thượng, tiến hành tu luyện, nhưng đen đủi, lại bị Dạ Vũ kéo vào phi thuyền thời gian, quay lại quá khứ.

Phải lươn lẹo lắm Dạ Hoàng mới trộm được lõi nghịch chuyển của chiếc phi thuyền, chạy một mạch về phía châu phi, tại đây, hắn đã sử dụng lõi nghịch chuyển này đảo ngược một phần của thế giới, một mảnh đất tại trên bề mặt đảo lộn vào trong lòng trái đất.

Vậy là một mảnh đất khô cằn tại mộ địa đã bị hắn xáo trộn, đẩy lên trên bề mặt trái đất tạo lên một sa mạc sahara rộng lớn, còn khu rừng rậm nhiệt đới lúc bấy giờ lại theo hắn quay về lòng đất.

Chuyện vẫn chưa dừng tại đó, sau khi tiến vào nơi này, hắn lại phải đối mặt với linh hồn của chính mình tại quá khứ, phải tốn rất nhiều nước bọt, lưỡi cũng thè cả ra, mới hoàn toàn thuyết phục được đối phương.

Tu luyện chưa được bao lâu, lúc này lại có hai tên ngoại nhân tiến vào nơi này.

Lúc đầu còn hơi sợ hãi, sợ Dạ Vũ tiến vào đây bắt hắn đi, nhưng khi phát hiện người tới chỉ là một tên nhân loại cùng một con chuột lớn, hắn liền vui vẻ ra mặt.

Bởi với hắn, người đến là thức ăn nha.