Chương 163: Vây ngụy cứu triệu.
Ầm ầm.
Bàn tay khổng lồ tại thượng thiên ngày một gần với đại địa, đám người của Thắng cũng ngày càng nguy hiểm cận kề.
Dạ Hoàng một bên chạy trốn, mộn bên hả hê nghĩ thầm trong bụng: “Hừ, lũ ngu dốt các ngươi. Dám đối đầu với bản thần vương tương lai, các ngươi c·hết chắc rồi!”
“Bàn tay thật lớn...” Thắng há hốc mồm nhìn tràng cảnh đồ sộ này.
Đây là lần đầu tiên hắn biết có thể sử dụng sức mạnh thiên đạo đánh ra một chiêu thức mạnh như vậy, nếu như lúc tại hư không giới dùng đến chiêu này, có khi tên Di tộc kia đã bị trấn áp, không cần phải phá hủy một giới, một quyết định ngõ cụt như vậy.
Nhìn cái bàn tay khổng lồ này đang ngày một tới gần, Thắng biết nếu không làm ra phản ứng, chắc chắn tất cả bọn họ đều sẽ c·hết.
“Nguyên Anh!” Thắng thông qua tâm thức, hướng Nguyên Anh đang tại thượng thiên phía ngoài liên hệ.
“Bản thể?” Nguyên Anh lúc này đang đốn ngộ áo nghĩa pháp tắc, khi thấy Thắng liên lạc, liền có chút tò mò.
“Hiện tại ta đang bị một tên thiên đạo tại một thế giới song song trong lòng đất t·ấn c·ông, hắn định đánh g·iết ta! Ngươi hỗ trợ ta, dùng toàn lực mạnh nhất đánh sau lưng hắn!” Thắng lập tức đưa ra chỉ lệnh cho Nguyên Anh.
Vây ngụy cứu triệu, Thắng lập tức hướng Nguyên Anh ra lệnh tổng t·ấn c·ông vào phía lưng đối phương, như vậy chắc chắn đối phương sẽ vì phòng thủ mà thu tay lại, với dư âm còn lại của chưởng pháp mà Vi Khuẩn thả ra, Thắng là có thể cùng với đám người mình hoàn toàn loại bỏ nguy hiểm trước mắt.
“Được rồi bản thể!” Nguyên Anh gật đầu đồng ý, liền lập tức tích tụ lượng lớn sức mạnh, hướng về phía thế giới trong lòng đất đánh lên.
Đang lạnh nhạt nhìn những con kiến nhỏ bé chuẩn bị c·hết trước mặt, Vi Khuẩn bỗng cảm nhận được một cảm giác nguy cơ từ phía sau ập tới, quay người nhìn lại thì thấy có một nguồn sức mạnh khủng bố đang tại phía ngoại giới đánh vào đây, khiến Vi Khuẩn hoa dung thất sắc kinh hô.
“Khốn nạn tên chó điên này! Đang yên đang lành lại công kích ta?”
Một kích toàn lực của thiên đạo có kèm theo ý chí thế giới không phải là tầm thường, đấy là còn chưa nói phía ngoại giới sinh linh muôn vàn, tuy Nguyên Anh hiện tại mới chỉ liên kết với thế giới này có vài phần trăm, nhưng vẫn có thể lợi dụng ý chí của mình để tích tụ ý chí thế giới, mượn nhờ sức mạnh các sinh vật nơi đây để trợ chiến.
Biết rõ thiên đạo ngoại giới không phải dễ trêu, nên Vi Khuẩn lập tức thu vài phần sức mạnh của mình về, sau đó hướng về phía đòn đánh của Nguyên Anh đón đỡ.
“Mẹ nó, tên bạch nhãn lang này! Ta đã từng cứu ngươi một mạng, rồi lại bỏ công sức để bồi dưỡng ngươi làm thiên đạo, hiện tại lại dám quay lại cắn ta? Tên wolf chi tộc...” Vi Khuẩn tức điên hô lớn.
Cách đây trăm triệu năm về trước, có một tên wolf chi tộc bị địch nhân truy đuổi đến trái đất, trọng thương gần c·hết, nhờ bản thân cứu giúp mà đầu sói này mới thoát một kiếp nạn.
Nhận thấy đối phương tư chất thông minh, liền bồi dưỡng làm thiên đạo ngoại giới, giúp mình bớt một phần gánh nặng, cứ nghĩ tên này sẽ biết ơn mà giúp đỡ mình, vậy mà lúc này đối phương lại quay trở lại cắn một miếng, hỏi sao không tức giận!
“wolf chi tộc con mẹ gì? Ta là một tia thần hồn của bản thể chứ không phải là loài chó, dám đánh chủ ý lên đầu bản thể của ta, lại còn chửi ta là chó... cái con mẹ mày, bố phải đập c·hết con cụ mày!!!”
Nguyên Anh tuy chỉ là một phần thần hồn của Thắng tách ra, nhưng hắn vẫn là Thắng, vẫn mang tính cách của bản thể, cho nên khi bị chửi như vậy, máu chó trong người hắn dâng lên, tức giận hướng Vi Khuẩn chửi bới.
“Cái gì!!! Ngươi không phải thằng nhóc của wolf chi tộc? Vậy tên khốn đó đâu?” Lúc này Vi Khuẩn mới nhìn rõ chân diện mục của đối phương, xác định đây không phải là tên wolf tộc nhân mà hắn từng giúp đỡ, liền lập tức có chút hoang mang.
Thế quái nào thiên đạo ngoại giới thay đổi, bản thân lại không hề hay biết gì?
Vi Khuẩn không biết cũng phải thôi, vì khi tên wolf tộc nhân này truyền lại thiên đạo cho Thắng, là trong âm thầm, nó là chán phải chịu khổ cực tại đây lắm rồi, không muốn sống một cuộc sống vô vị lên muốn ra đi trong thầm lặng, nhưng đen đủi, vì tính nhầm một nước cờ mà lúc này đang bị nhốt tại nơi nào đó đây.
“Con mẹ nó hỏi đéo hỏi lắm! Thiên đạo chi lực, đập c·hết cụ mày!” Nguyên Anh tức giận, vận chuyển ý chí thiên đạo hướng Vi Khuẩn đánh một kích cực đại.
Nhìn thấy đối phương không nể nang gì, Vi Khuẩn liền lập tức ra sức ngăn cản.
Lúc này tại phía trong thế giới tại lòng đất, chưởng pháp khổng lồ đang hung mãnh phủ xuống liền nhạt đi rất nhiều, không còn cỗ hơi thở c·hết chóc và áp bách như trước.
Thấy vậy, Thắng biết Nguyên Anh đã thành công thu hút sự chú ý của thiên đạo nơi này, liền lập tức đưa tay lên không trung hô lớn.
“Hố đen chi lực, thôn phệ pháp tắc!!!”
Thôn phệ pháp tắc là pháp tắc cao cấp, cũng là một phần nằm trong đại pháp tắc hố đen, khi kích hoạt, có thể thôn phệ được tất cả mọi thứ, dù có là công kích của đối phương, miễn chúng tồn tại ở trạng thái năng lượng.
Nên lúc này Thắng là muốn sử dụng nó, thôn phệ cái chiêu thức đã có phần suy giảm này của thiên đạo, nếu ăn không tiêu, hắn có thể hướng đám người mình trợ trận, đánh tan bớt vài phần uy lực của chưởng pháp.
Theo tiếng hô của Thắng, tại nơi giao giới giữa đám người cùng chưởng pháp kia bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy hố đen lớn, tuy không lớn bằng chưởng pháp này nhưng uy thế từ nó toả ra không hề tầm thường.
Chỉ thấy cả bàn tay khổng lồ kia đang nhanh chóng bị hố đen hút vào trong từ từ thôn phệ.
Phía trong tiểu thế giới của Thắng lúc này đang điên cuồng vận chuyển, ý chí thiên đạo trong chưởng pháp cũng đang theo đó tiến vào bên trong không gian, bắt đầu hướng về phía quỷ giới đi tới, bồi dưỡng cho huyết tâm.
Người làm chủ thần một thế giới như Thắng có thể cảm nhận được sự biến thiên của quỷ giới trong tiểu thế giới.
Huyết tâm sâu khi thôn phệ ý chí lực được truyền vào liền sinh ra dị biến, đang im lìm huyết tâm liền thình thịch đập như trái tim nhân loại.
Hố đen pháp tắc cũng dần dần biến dị, nhưng sự thay đổi là rất nhỏ, nếu không quan sát kĩ thì thực khó mà thấy được điều này, và Thắng lúc này đang toàn tâm toàn ý vào huyết tâm cùng chưởng pháp phía ngoài, không hề chú ý tới sự thay đổi của hố đen pháp tắc.
Tuy đã thôn phệ một lượng lớn chưởng pháp, nhưng uy lực của ý chí thiên đạo cũng không phải dạng tầm thường, dư âm của chưởng ấn vẫn uy mãnh giáng xuống đầu mọi người.
“Tất cả, mau chóng dùng toàn lực hướng chưởng pháp kia công kích!” Thắng hướng tất cả mọi người hô lớn, ánh mắt đầy nghiêm nghị, uy phong.
“Vâng!!!” Toàn bộ người của hắn đều hô lớn vang trời, sau đó hướng thượng thiên đánh lên đủ loại công kích.
“Thủy hệ pháp tắc, thủy lao thương!!!”
“Dực quang pháp, hơi thở hoả long...”
“Thủy long thuật, Thủy long cuồng vũ...”
“Song hệ pháp tắc, kim lôi đạn đạo...”
“...”
Từ ba đầu dực long cho đến toàn bộ binh tôm tướng tép đều hướng thượng thiên thả ra những công kích mạnh nhất của mình, đánh cho chưởng ấn này nổ vang ầm ầm, đầy chời hoả quang.
Rung chuyển cả một giới.
Từ xa trăm người Dạ Hoàng sợ hãi nhìn đây hết thảy, chân như bị đóng cọc im lìm tại một chỗ, dương mắt chăm chăm nhìn đám người Thắng tại phương xa.
“thật con mẹ nó... đáng sợ!” Dạ Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi không thôi.
Một chưởng pháp kia uy lực bao nhiêu hắn là biết, tuy đã giảm đi rất nhiều phần lực nhưng không phải ai cũng dám đứng ra đón đỡ nha.
Với lại nhìn chiêu thức hố đen của Thắng, Dạ Hoàng lần này thực là sợ hãi, tuy cái pháp tắc mà đối phương vừa dùng chỉ là đại pháp tắc, chưa phải là tối thượng, nhưng là hắn có thể cảm nhận được đầu pháp tắc này đang ẩn ẩn tấn thăng thành tối thượng pháp tắc hủy diệt, thứ sức mạnh mà tên Ma Vương, kẻ đứng đầu ma tộc từng sở hữu, hắn là từng nhìn thấy loại pháp tắc này rồi, nên có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ này.
“Con mẹ nó Vi Khuẩn! Mau cùng ta g·iết c·hết tên nhân loại kia, hắn thực là truyền nhân của Ma Vương!!!” Dạ Hoàng hướng thượng thiên hô lớn.
Hắn cần phải tiêu diệt Thắng trước khi đối phương kịp trưởng thành, nếu không toàn bộ thần tộc sẽ đi hướng diệt vong.
“Mẹ nó, ta cũng là muốn, nhưng đang vướng tay!!! Ngươi tự mà giải quyết đi, chờ ta xử lý xong tên ở đây sẽ qua đó giúp!” Thiên đạo Vi Khuẩn lúc này còn đang đối chiến với Nguyên Anh đây, đâu còn tâm trí mà giúp đỡ Dạ Hoàng.
Hiện tại muốn giúp đỡ Dạ Hoàng, thì chỉ có cách tiêu diệt tên thiên đạo tại ngoại giới mà thôi! Cũng may, đối phương mới liên kết thế giới không lâu, còn nhiều lạ lẫm, không thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh, chỉ cần chút thời gian là hắn có thể tiêu diệt được hoàn toàn Nguyên Anh, sau đó quay lại giúp Dạ Hoàng.
“Bao lâu?” Dạ Hoàng lo lắng, lúc này phía đối diện hắn đang có đại lượng địch nhân tiến tới gần đây.
“Hai phút là được, cố gắng kéo dài hai phút!” Vi Khuẩn hướng Dạ Hoàng truyền âm.
Nghe vậy, Dạ Hoàng mới coi như thở ra một hơi, hai phút thì hắn có thể câu kéo được. “Được, vậy ta sẽ cố gắng câu kéo thời gian.”
Dạ Hoàng kéo căng tinh thần, chuẩn bị một cuộc quyết chiến.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện!!!