Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 166: Kết thúc




Chương 166: Kết thúc

“Khốn nạn!!!” Vi khuẩn một bên đối chiến với Nguyên Anh, một bên hướng Dạ Hoàng nhìn lại, khi thấy chính mình của tương lai á·m s·át đối phương thất bại, không những thế còn thảm bại như vậy, khiến Vi Khuẩn tức giận mà phun ra một câu.

Oanh!

Lại một công kích cực mạnh từ phía Nguyên Anh đánh tới, khiến hắn phải bỏ mặc Dạ Hoàng mà tiếp tục chiến đấu.

Thấy đối phương đã ngất lịm đi, Thắng không suy nghĩ nhiều, loại bỏ cảm giác buồn nôn của bản thân, hướng Dạ Hoàng sử dụng thôn phệ.

Dẫu sao đối phương cũng là một tên quái vật cấp vương, sức mạnh quỷ dị, có thể vượt cấp chiến đấu, nếu để mặc tại đây, một lúc sau đối phương hồi phục, lại hướng hắn công kích thì khó mà phòng bị, cho nên Thắng quyết định sẽ thôn phệ luôn tên địch nhân này.

“Thôn phệ!” Thắng đưa tay hướng về Dạ Hoàng đang nằm, pháp tắc hố đen điên cuồng vận chuyển hướng cơ thể đối phương cắn nuốt.

Chẳng mất bao lâu, thể xác của Dạ Hoàng đã bị Thắng hoàn toàn thôn phệ, tất cả phân thân của Dạ Hoàng cũng đã tan biến không còn, hiện tại mọi nguy hiểm đã được giải quyết, chỉ còn mỗi thiên đạo nơi này mà thôi.

Nhìn một tia thần hồn của Dạ Hoàng đang phiêu động trong hư không, Thắng không vội cắn nuốt mà đem tia thần hồn này vất vào trong tiềm thức, xây lên một cái lao tù ngay bên cạnh tên thiên đạo mà hắn từng nhốt trước đây.

Thấy người tới là Thắng, trên tay còn cầm theo một tia thần hồn, thiên đạo wolf người lập tức tiến lại gần song sắt, thò đầu ra hướng Thắng hô lớn.

“Đại nhân a, đại nhân... ta nguyện làm trâu, làm ngựa cho ngài, chỉ cần ngài thả ta ra, nguyện hướng ngài sủa gâu gâu!!!”

Quẳng Dạ Hoàng vào trong lao tù, Thắng chẳng thèm bận tâm tới thiên đạo lời nói, liền lập tức hướng phía ngoài đi ra, hiện tại địch nhân còn một tên cường đại, khá là khó đối phó đây, hắn không có thời gian mà ở đây tâm sự với đầu chó biết nói này.

“Gâu, gâu! Đại nhân, ngài đừng đi....” Nhìn bóng lưng của Thắng ngày một khuất dần, thiên đạo dơ cái mõm chó của mình hướng ngoài song sắt hô lớn, nhưng đáp lại hắn là cả một bầu trời tĩnh lặng.



Ra phía bên ngoài, Thắng thấy thủy tộc đám người đang thu dọn tàn cuộc, còn tam đầu dực long thì đang hướng phía thượng thiên oanh kích, giúp Nguyên Anh câu kéo một tay.

Tuy không mấy hiệu quả nhưng tác dụng phân tán sự chú ý của đối phương thì vẫn là có.

Vừa ra ngoài, Thắng cũng liền lập tức tham gia cuộc chiến, kêu gọi ra quỷ giới ý chí hướng Vi Khuẩn oanh tạc.

Vi khuẩn lại tiếp tục hướng phía dưới đánh ra một kích toàn lực, khiến trời đất rung chuyển.

Có sự kết hợp với tam đầu dực long và đám người tiểu Dương, Thắng dễ dàng xử đẹp chưởng pháp của Vi Khuẩn, thuận lợi thôn phệ toàn bộ ý chí tại bên trong.

“Khốn nạn!” Vi Khuẩn tức điên lên, nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài tiếp tục chiến đấu.

Thắng vẫn cùng đám người luân phiên t·ấn c·ông, q·uấy r·ối Vi Khuẩn, còn Nguyên Anh thì vẫn theo chiến thuật nhu cương đều đều, khiến Vi Khuẩn rơi vào trạng thái bất lực.

Dù cho y có từng là tộc nhân của thần vương, sức mạnh bá đạo, nhưng theo sự bào mòn của năm tháng, không thể nào mà giữ được trạng thái toàn thịnh được, với lại khi vũ trụ còn hỗn độn, các tộc là dùng cường công, thế mạnh mà chiến đấu, không hề có cái gọi là nhu cương chiến lược, cho nên khi bị nhóm người của Thắng tiến đánh, Vi Khuẩn mới rơi vào thế khó xử.

Cuộc chiến cũng chẳng có gì đột biến, vẫn chỉ là kẻ công người lùi, cay cú phòng thủ mà thôi. Càng kéo dài cuộc chiến, Vi Khuẩn càng yếu nhược đi thấy rõ.

Phải đến chục phút sau, Vi Khuẩn hoàn toàn là bị Thắng đè lên đánh, không còn khả năng chống đỡ, kết quả đã phân ra thắng thua rõ ràng.

“Nguyên Anh, ngươi thôn phệ hắn đi!” Quanh thân Thắng lúc này là một hư ảnh màu đỏ khổng lồ, khuôn mặt hung ác, răng nanh hung tợn đang đè nên hư ảnh của Vi Khuẩn mà cuồng đánh đấm.

Sau khi cắn nuốt lượng lớn ý chí lực của Vi Khuẩn, ý chí lực của quỷ giới đã mạnh lên không ít, trạng thái hóa thân của ý chí chi lực cũng đã to gấp đôi khi trước gấp mấy lần.



Vì sau trận chiến vừa rồi, Nguyên Anh vì thôi động ý chí chi lực quá nhiều, dẫn tới nguyên thần suy yếu, mà nguyên thần là thứ khôi phục khá lâu, như vậy sẽ ảnh hưởng tới quá trình đốn ngộ áo nghĩa pháp tắc, cho nên Thắng muốn để Nguyên Anh thôn phệ tên thiên đạo nơi này, vừa phục hồi nguyên thần, lại tiện thể tiếp quản nơi đây, một công đôi việc tội gì không làm!

“Được rồi, bản thể!” Nguyên Anh cũng không già mồm từ chối, bởi hắn biết rõ bản thể là người thế nào, nên cũng không khách khí, vội tiến tới bên Vi Khuẩn chuẩn bị thôn phệ.

“Mẹ nó, các ngươi thả ta ra! Nếu không đừng trách ta không khách khí!” Bị hư ảnh màu đỏ đè xuống mặt đất, Vi Khuẩn chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên hô lớn.

Bốp!

Thấy đối phương vẫn còn dám mở mồm loạn chửi, Thắng lập tức điều khiển hư ảnh màu đỏ này huy quyền, đánh vào mồm Vi Khuẩn một phát, khiến đối phương đau đớn không thôi.

“Aaaa, ta phải g·iết c·hết các ngươi!!!” Vi Khuẩn vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc của Thắng, nhưng tất cả chỉ là công cốc, bởi đối phương quá mạnh.

Không những thế, Vi Khuẩn còn cảm nhận được ý chí chi lực của mình đang dùng một tốc độ nhanh nhất rút ngắn đi.

Dù sao Nguyên Anh thiếu chỉ là nguyên thần, không phải là ý chí chi lực, cho nên trong lúc đè ép đối phương, Thắng tiện thể thôn phệ chút ý chí chi lực để bồi bổ cho quỷ giới, vì hiện tại thứ hắn thiếu nhất chính là thứ này.

“Mau cắn nuốt hắn đi!” Thắng ghìm lại Vi Khuẩn, hướng về phía Nguyên Anh hô lớn.

“Rõ, bản thể...” Nguyên Anh lập tức vọt tới bên người Thắng, bắt đầu hướng Vi Khuẩn cắn nuốt.

Cảm nhận cơ thể mình đang dần bị đối phương thôn phệ, cảm giác đau đớn ngập tràn, hơi thở c·hết chóc quấn thân, Vi Khuẩn bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi, sống hàng tỷ năm như hắn, vốn đã biến chất, không còn bản chất anh dũng, bất khuất như lúc còn tại nên ngay lúc này, cảm nhận được c·ái c·hết đang cận kề, Vi Khuẩn liền không kiềm chế được mà bộc lộ ra tính cách nhu nhược của mình, hướng về phía Thắng cầu khẩn.

“Tha... tha ta một mạng, đại nhân! Ta là bị tên kia dối gạt, xin ngài hãy tha cho ta...”



Nhìn Vi Khuẩn như một đầu chó c·hết cầu sống, Thắng chẳng thèm ngó ngàng quang tâm, việc thả cho tên này một cái mạng chắc chắn là điều không thể, tên này nguy hiểm như vậy, sợ rằng đến khi tìm về được một cái mạng, lại không yên phận tìm hắn trả thù, như vậy thì khác nào thả hổ về rừng?

Cho nên việc tiêu diệt tên thiên đạo này là chắc chắn rồi, dù cho có cầu xin hãy tỏ ra mình có ích, với Thắng, chỉ có c·hết đi mới là ích lợi lớn nhất.

Nguyên thần thì bị Nguyên Anh cắn nuốt, ý chí chi lực thì bị Thắng thôn phệ, chúng đang nhanh chóng xói mòn theo thời gian.

Cứ như vậy cho đến khi thần hồn bản thân ngày càng mờ đi, cảm nhận c·ái c·hết cách mình không còn xa, Vi Khuẩn gào lớn chửi rủa trong tuyệt vọng.

“Ta nguyền rủa các ngươi!!! Lũ chó c·hết sinh vật cấp thấp...” Tiếng hét lớn của Vi Khuẩn ngày càng biến yếu, cho tới khi không còn một chút nào nữa, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.

Lúc này chỉ còn Thắng cùng Nguyên Anh là còn tại chỗ, ba đầu dực long cùng tiểu Dương đám người đã được Thắng thu vào tiểu thế giới khi thiên đạo nơi này bị áp chế, thôn phệ, cho đến lúc này, không còn một mống.

“Nguyên Anh, đã thôn phệ xong tên thiên đạo kia chưa?” Thắng hướng Nguyên Anh dò hỏi.

“Rồi, bản thể.” Nguyên Anh gật đầu hướng Thắng trả lời.

“Vậy từ bên trong khối ký ức của tên đó, ngươi thấy được những gì?”

“Nơi đó. Có một khối đá lớn, tất cả mọi chuyện là bắt nguồn từ đó mà ra.” Nguyên Anh dẫn Thắng tới một vùng đất rộng lớn, nơi đó có một bia đá màu đen, cao đến hai trượng được bao quanh bởi một biển cát mênh mông.

Dừng lại trước bia đá, Nguyên Anh lại tiếp tục hướng Thắng giải thích.

“Đây là Thần Ma thạch, bên trên có khắc một loại công pháp tối thượng của toàn bộ vũ trụ tên là Tạo Diệt pháp. Tên Dạ Hoàng kia cũng chính là thiên đạo mà ta và ngài vừa chiến đấu.

Hắn từ tương lai quay về đây, muốn tu luyện công pháp này để thông trị vũ trụ, nhưng vừa mới đốn ngộ nửa chừng tối thượng pháp tắc sáng tạo, đã bị ngài quấy phá, nên mới yếu nhược như vậy! Nếu để hắn đốn ngộ hoàn toàn pháp tắc tối thượng này thì chúng ta khó mà g·iết được hắn... còn nếu đối phương thiên tài hơn nữa, đốn ngộ được hủy diệt pháp tắc, thì chúng ta xác định chỉ có đi bán muối mà thôi! Không có phần thắng”

“Vậy sao? Cũng may là tên đó tự mò ra tìm c·ái c·hết...” Thắng nghe được lời giải thích của Nguyên Anh, liền cảm thấy thật may mắn.

*p/s: Cảm ơn mọi người ủng hộ!