Chương 167: Diệt Pháp
Thắng đưa tay ra toan thu tấm bia đá này vào trong tiểu thế giới, chờ đến khi có thời gian thì nghiên cứu nó, nhưng hắn thôi động pháp tắc không gian thế nào cũng không thể thu tấm bia đá này vào trong tiểu thế giới của mình.
“Bản thể, thứ này thuộc về đồ vật của thần nhân! Không thể dùng cách thường để thu nó vào trong tiểu thế giới được. Ngài thử sử dụng thần hồn liên kết với bia đá đó xem sao...” Nguyên Anh ở một bên hướng Thắng đưa ra ý kiến.
Nghe cũng thấy có lý, Thắng liền lập tức đưa tay chạm vào bề mặt của tấm bia đá, bắt đầu điều động thần hồn hướng bia đá kia thăm dò.
Như một loại nhập định, Thắng vậy mà tiến vào trạng thái định tâm, viên cự thạch kia cũng theo đó biến mất tăm, sau một hồi, nó lại xuất hiện trong tiềm thức của Thắng.
Xung quanh tấm cự thạch này bắt đầu xuất hiện những tiếng nói kì lạ, xì xào, bọn chúng không cố định ở một mức độ, trái lại còn lúc trầm lúc cao.
Những thanh âm này thực sự ma mị, chúng bay qua bay lại, sau đó hoá thành hai loại tầng số một cao một thấp tách ra, âm thanh có tầng số cao thì hướng thượng tầng tiềm thức bay tới, còn thanh âm có tần số thấp thì hướng hạ tầng của tiềm thức bay đi.
Trong tiềm thức của Thắng, nơi tận cùng của bóng tối, và cũng là nơi hắc ám ngự trị, sau khi âm thanh của tầng số thấp tiến vào, công pháp Tạo Giới bắt đầu rục rịch hoá thành một hình ảnh to lớn, nanh vuốt sắc nhọn, toàn thân gai góc, hắc sắc đang gầm gừ gào rú.
Bên trong ngục giam, Dạ Hoàng cũng vì tiếng gào rú khủng bố này mà giật mình tỉnh dậy, khi thấy hư ảnh hắc sắc to lớn, liền sợ hãi kinh hô.
“Là, là... Hủy diệt!!!”
Thiên đạo wolf thì đã ngất lịm từ khi con quái vật kia xuất hiện, không còn biết trời đất gì nữa, lúc này chỉ có Dạ Hoàng là kinh hãi chứng kiến cảnh này.
Cùng lúc đó, khi con hung thú tại trong hắc ám của tiềm thức xuất hiện, nơi thượng tầng của tiềm thức, âm thanh của tầng số cao cấp cũng đã đả động tới Tạo Thế pháp, thứ công pháp mà người sư phụ tại hư không giới đã truyền lại nhưng Thắng không thèm học cũng đang bắt đầu biến hoá.
Oanh, oanh.
Tạo Thế pháp hoá thành một vị thần nhân, toàn thân rực sáng, thân cao ngàn trượng đang phiêu phù tại hư không.
Cả hai sau khi hoá thành hai loại thực thể đối lập, liền lập tức hướng về trung tầng của tiềm thức phóng đi, nơi khối cự thạch Thần Ma đang toạ lạc, và Thắng lúc này đang ngồi toạ thiền dưới chân khối thạch lớn đó.
Ngồi trong lao tù, nhìn thân ảnh hắc sắc đó dần đi xa, Dạ Hoàng mới thẫn thờ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Xong, xong cả rồi! Tên kia chắc chắn đã lấy được Thần Ma thạch, thành công thức tỉnh hủy diệt pháp tắc... vũ trụ này coi như xong...”
Hai thân ảnh khổng lồ ngày càng tới gần cự thạch, sau mỗi bước chân, chúng lại biến bé đi, dần dần hoá thành nhân dạng, khuôn mặt giống hệt Thắng như đúc.
Vừa tới nơi, cả hai vậy mà lao vào đánh nhau, Thắng lúc này đang trong thế nhập định không hề hay biết đến sự việc đang diễn ra.
Bởi hắn lúc này còn đang tại trong bản tâm của mình, đối diện với hai bản ngã của tự thân.
“Thắng, chúng ta hãy cùng nhau... thôn phệ tất cả mọi thứ! Như vậy cả hai ta mới ngày càng mạnh...” Một Thắng với khuôn mặt điên cuồng hướng Thắng kêu gọi.
“Đừng nghe hắn nói, nếu cậu làm vậy là đang tự đánh mất mình! Tất cả mọi sinh linh đều có số mệnh của riêng mình, chúng ta không thể tiêu diệt, thôn phệ chúng...” Lại một Thắng khác với vẻ ngoài hiền lành hơn, hướng Thắng hô lớn.
“ta...” Thắng đứng giữa lưỡng lự.
Từ khi tiến vào nơi này, bỗng xuất hiện hai người giống hệt bản thân, bọn chúng đều có chung một ý tưởng, đó là trở thành một phần của Thắng, hướng ra phía ngoài thực hiện những mục đích riêng.
Tên có trạng thái điên cuồng thì muốn tiêu diệt, thôn phệ mọi thứ. Tên có trạng thái hiền lành thì lại muốn cứu vớt, bảo vệ chúng sanh.
Người đã đạt tới tam thiền như hắn, tất nhiên sẽ luôn giữ được cái đầu lạnh, nhất là đối mặt với hai bản ngã của mình.
Nhưng chính lúc Thắng tự tin vào cái cấp bậc tam thiền của mình có thể chống lại sự cám dỗ của hai loại bản ngã này thì cũng là lúc kiêu ngạo trong thân bùng lên, làm cho lớp kiên định của bản thân theo đó hư nhược, dẫn tới tâm lý của hắn bị dao động.
Thấy được điểm này, thì tất nhiên cả hai bản ngã sẽ điên cuồng đấu tranh mà chiếm được sự kiểm soát của Thắng.
“Thắng, mày đã ở tam thiền! Thì sợ gì bản ngã? Với lại chẳng phải mục tiêu của chúng ta là về nhà hay sao? Nếu không thôn phệ, hủy diệt, chúng ta sẽ không thể quay về cứu được mọi người! Ngươi muốn làm tộc nhân tội đồ sao?”
Bản ngã hắc ám hướng Thắng đưa một câu khen ngợi, sau đó từ từ chuyển sang chất vấn.
Với một kẻ đang đầy lòng tự tin, khi được khen ngợi chắc chắn sẽ sĩ diện tăng cao, mũi treo quá đầu, nhưng cũng chính lúc này đưa ra những vấn đề quan trọng, rồi chuyển sang hướng chất vấn, tâm lý đối phương sẽ bị dao động, dù không tác dụng nhiều nhưng vẫn là khâu chuẩn bị tốt để đối phương xao nhãng, quên đi cái kiên định ban đầu, rồi dẫn dắt câu chuyện tới hướng cần thiết.
“Thắng, đừng nghe hắn nói! Nếu chúng ta hủy diệt tất cả sinh mệnh, chắc chắn sẽ gặp nghiệp quả!”
Nhìn thấy đối phương đang từ từ thao túng bản thể, kẻ mang danh thiện tánh sao để kẻ địch được như ý? Bản ngã có tính thiện lập tức hướng Thắng khuyên ngăn.
“Con mẹ nó nghiệp quả! Nếu thực có nghiệp quả sao chúng ta phải lưu lạc tại đây? Sao phải chịu cảnh khổ cực?” Bản ngã hắc ám phỉ nhổ, hướng thiện tính chất vấn.
Đúng vậy, nếu ông trời thực có mắt, sao lại để hắn khổ cực tại nơi này? Để hắn trải qua nhiều lần sống c·hết?
Thắng cũng theo câu nói này của bản ngã mà rơi vào trầm mặc.
Thấy biểu hiện của Thắng, bản ngã hắc ám càng thên ra sức.
“Chỉ cần chúng ta tăng cường thực lực, nắm bắt vận mệnh trong lòng bàn tay, thì có gì là không thể? Còn sống thiện lành? Con mẹ nó, sống như vậy chỉ càng cho người ta thấy được bản tính nhu nhược mà thôi!”
Nghe vậy, bản ngã thiện tính lại càng ra sức chống trả, nhưng lúc này những từ ngữ mà nó nói ra đều không thể truyền tới tai của Thắng, bởi trong tai của y lúc này chỉ toàn lời nói của bản ngã hắc ám mà thôi.
“Chỉ có kẻ yếu như chúng ta mới bị coi như một thứ đồ chơi, thích vất đâu thì vứt, thích chơi thế nào thì chơi, hoàn toàn không có khả năng tự chủ! Chỉ cần chúng ta mạnh lên, số mệnh chắc chắn có thể tự nắm bắt, không trở thành đồ chơi của kẻ nào cả.
Để làm được điều này, chúng ta cần phải thôn phệ tiêu diệt mọi thứ... chỉ có thế, chúng ta mới hoàn toàn thoát khỏi những thứ gọi là số mệnh!!!”
“Đúng vậy... nếu ta mạnh hơn, số mệnh sẽ tự ta nắm bắt...” Thắng đưa bàn tay nắm lại, tham vọng trong tâm ngày càng rực cháy.
Bản ngã thiện tính cũng theo đó mờ đi, dần dần biến mất, phật tính của Thắng được truyền từ Đạo Viên đại sư đang điên cuồng phát sáng, nhưng không hề ăn thua, chẳng mấy chốc đã theo thiện tính chìm vào bóng tối vô tận.
Tại tiềm thức, lương theo bản ngã hắc ám hoàn toàn chiếm trọn ưu thế, cuộc chiến của hai thân ảnh hắc bạch pháp tắc cũng theo đó tiến gần tới kết thúc.
Bạch quang pháp tắc sáng tạo đang bị hắc sắc pháp tắc hủy diệt đẩy lùi, ánh hào quang trên Tạo Thế pháp dần dần tối đi.
Càng chiến đấu, hắc sắc hủy diệt lại càng biến mạnh, hố đen pháp tắc cũng đang theo đó mà tấn cấp.
Từ đại pháp tắc hố đen hoàn toàn trở thành tối thượng pháp tắc hủy diệt, tuy chỉ là mới mặt ngoài da lông, chưa thực sự đốn ngộ áo nghĩa nhưng từ uy thế phả ra, cũng khiến cho các sinh linh tại tiểu thế giới phải sợ hãi.
Tam đầu dực long cùng tiểu Dương đám người lúc này đều hãi hùng kh·iếp vía nhìn về phía hố đen kia, Kim Long trước đây tự tin đẩy lùi được pháp tắc thôn phệ, không sợ hãi trước hố đen, nhưng khi đối diện với hủy diệt, nó cũng phải run rẩy.
Phía ngoài thế giới, Nguyên Anh cảm nhận được một nguồn sức mạnh khủng bố có thể hủy thiên diệt địa từ phía bản thể phát ra, nó sợ hãi mau chóng lùi lại, sau khi cắn nuốt thần hồn của Vi Khuẩn, nó là biết thứ sức mạnh trên người bản thể lúc này là gì.
Chẳng biết qua bao lâu, bạch sắc tạo thế pháp hoàn toàn biệt tích, cùng phật tính chìm vào trong bóng tối vô tận, lúc này chỉ còn hắc sắc tạo giới pháp tồn tại, không, sau khi trải qua một lần thay đổi này, nó đã đổi tên thành Diệt pháp.
Đôi mắt Thắng mở ra, hai hàng sát khí ẩn ẩn thoát ra ngoài khiến Nguyên Anh càng thêm sợ hãi, hoang mang, không biết người này thực là bản thể, hay là... một kẻ khác.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện và đề cử.