Chương 184: thôn phệ xương cốt
Đám cốt binh phía sau tưởng rằng sinh lộ ngay trước mắt, liền hớn hở đuổi theo đồng bạn, hướng về phía sau chiến tuyến phóng đi.
Nhưng khi hi vọng đang dâng trào, thì hỡi ơi, nơi đó vậy mà lòi ra một đám người, tay cầm hàng loạt những tấm khiên tròn, phía trên khắc đủ loại phù văn kì dị, hướng về bọn chúng phát ra những ánh hào quang rực rỡ.
Có vài tên liều mình, dùng hết sức bình sinh muốn đột phá nơi đây, thoát khỏi nơi này tiến về phía đầu lĩnh.
Nhưng thực sự đen đủi cho đám cốt binh, vị trí hiện tại của chúng là ở vùng trũng thấp hơn so với đám người Thắng, cho nên không thể tiến công phá được vòng vây, dù cho số lượng bên phía Thắng là thấp vài ngàn đầu.
Hai cánh quân yêu tộc chầm chầm áp sát vào đám cốt binh, bọn chúng không dám tiến vào quá nhanh sợ tan rã đội hình, lộ ra sơ hở cho đối phương tìm được nơi lỏng lẻo mà mở đường máu thoát thân.
Lúc này, toàn bộ trung tâm nơi hai vạn đại quân cấp vương của cốt tộc đang kêu than, gào khóc. Giống như mười tám tầng địa ngục, nơi có chứa vạc dầu nóng bỏng vậy, và lúc này đám cốt binh như đang đắm mình, bị dày xéo trong một vạc dầu lớn, thay vì là một chảo dầu nóng thì chúng lại là những tia sáng chói lọi.
Nằm trong vạc chảo lớn, đám cốt tộc gào khóc kêu than, những hơi thở đậm đặc mang chút màu lục quang từ nơi miệng chúng phi thiên thoát cốt, hướng đỉnh đầu nơi trung tâm của đám cốt tộc hội tụ.
Thắng vừa chỉ đạo đám yêu tộc, vừa nhìn lên đám mây lục quang đang dần tích tụ, phiêu dật phía trên đỉnh đầu mình.
“Đó là...” Thắng hơi nhíu đôi lông mày có chút rậm của mình, đưa mắt nhìn về phía hư không.
Lúc này, nơi đó đã biến thành một đám vân vụ mờ nhạt, thi thoảng phát ra những ánh lục quang, Thắng có thể thấy được phía trong đó có vài sợi tàn hồn, thi thoảng nhấp nhô khỏi đám mây đó đưa tay ra ngoài gào khóc.
“Bọn cốt tộc này... sao giống hồn tộc vậy???”
Thắng hơi khó hiểu, đây rõ ràng là hồn tộc nha, tại trong ký ức của Dạ Minh, bọn này tồn tại y hệt hồn tộc, chỉ khác ở chỗ đám người này lấy xương cốt làm thân, tu luyện một loại tà thuật nào đó, còn hồn tộc thì hoàn toàn tự thân tồn tại, không cần phải phụ thuộc vào cơ thể vật lý như bọn này.
Và điểm đặc biệt là hồn tộc không hề sợ hãi ánh mặt trời như lũ cốt tộc, tuy khác biệt về chất, nhưng từ hình thái cho đến đặc điểm nhận dạng, chúng là hồn tộc không sai, hẳn đây là một loại họ hàng xa của hồn tộc chăng? Cái này Thắng là không biết, với lại cũng lười quan tâm.
Cuộc chiến này cũng chẳng diễn ra quá lâu, chỉ mất có một tiếng để bọn cốt tộc này đau khổ trong những ánh hào quang rực rỡ, bốc hơi thành đám mây lục quang bay lơ lửng trên đầu, lúc này phía trên mặt đất nằm lăn lóc toàn là xương, chồng chất lên nhau bừa bãi.
Nhận thấy toàn bộ địch nhân đã bị xử lý, Thắng liền ra hiệu cho toàn bộ yêu tộc có thể thả xuống pháp bảo.
Những tia sáng rực rỡ phía trên tấm khiên cũng theo chủ nhân của chúng thu hồi thần hồn mà tắt đi ánh sáng cái cụp, khiến không gian xung quanh đang rực sáng một mảnh liền lập tức mất tăm, trả lại nơi đây một không gian hắc ám, tà dị như lúc ban đầu.
Chỉ là đám mây lục quang phía trên đỉnh đầu vẫn thi thoảng thả ra chút dạ quang, hướng xung quanh lấp lánh huyền ảo.
“Hử?” Thắng bất ngờ nhìn về phía đám mây này, chúng giống như có linh trí, bắt đầu hướng đám xương bên dưới cuốn lấy, như muốn dựng lại cốt thân.
Quả nhiên như hắn đã nghĩ, đám cốt tộc này hoàn toàn có nguồn gốc gì đó với đám hồn tộc, tuy ánh sáng có thể trục xuất bọn cốt tộc này ra khỏi thân thể, nhưng không thể hoàn toàn g·iết được bọn chúng, chỉ là khiến chúng thoát khỏi cốt thân, tiến vào trạng thái thần hồn, sau đó ngủ say mà thôi.
“Tiếp tục thôi động pháp tắc.” Thắng quay người sang hướng bọn yêu tộc ra lệnh.
Dưới sự chỉ đạo của đạo tổ, lũ yêu tộc này lại tiếp tục dơ lên khiên tròn hướng đám cốt thôi động pháp tắc trên mặt khiên.
Những màn sương khói nhỏ bé màu xanh lục đang cố gắng dựng lại thân hình như cảm nhận được gì đó, liền sợ hãi kêu ré lên, bàn tay vân vụ lục quang đang thả xuống chỗ đám xương toạ lạc thì vội sợ hãi rụt tay lại, thu mình lại trong đám mây lục quang.
Thắng nhếch mép mỉm cười, bọn này không phải hồn tộc, phụ thuộc chủ yếu vào cốt thân cho nên khi ở dạng hồn là hoàn toàn vô dụng, không hề có sức chiến đấu, bởi vậy với đám linh hồn đang trôi nổi này hoàn toàn không có sức sát thương gì đối với Thắng.
Hiện tại bọn cốt tộc này đã như cá nằm trong rọ, mặc cho Thắng xử lý.
“Các ngươi giúp ta, hướng nơi đó này đào bới, đào cho ta một cái hang thật sâu, thật rộng... đào nhanh vào, cố gắng trước khi dạng sáng là phải hoàn công, nhớ chưa?”
Thắng hướng đám yêu tộc phân phó, sau đó đưa tay chỉ về phía trung tâm, nơi bọn cốt binh ra sức đào bới không lâu ban nãy, như sợ bọn thân người não động vật này dễ quên, hắn phải hỏi lại lần nữa cho chắc cú.
“Rõ, thưa đạo tổ!” Chúng yêu tộc đồng thanh hô lớn, khiến Thắng gật đầu hài lòng, xong sau đó phất tay, ra hiệu bọn người này có thể rời đi, chỉ để lại hai ngàn tên ở lại duy trì pháp tắc, ngăn không cho lũ cốt binh lấy lại thân thể.
Chờ đám yêu tộc kia đi xa, Thắng mới bắt tay vào việc, chuẩn bị thôn phệ chỗ xương cốt này cùng đám khói đang bay bồng bềnh trên cao.
Hiện tại thần hồn của Thắng mới chỉ là cấp tông đỉnh phong, cho nên khi sử dụng thôn phệ pháp tắc chắc chắn sẽ không thể làm chủ được uy thế của hủy diệt, sẽ làm cho hai ngàn tên yêu tộc nơi đây cùng tám ngàn tên đang đào bới nơi xa vì sợ hãi mà ngất, thế cho nên, để tránh trường hợp không tốt này sảy ra, hắn đã chế tạo cho mình một cái lồng kính không gian vững chắc, để có thể ngăn được uy thế từ hủy diệt phát ra, cũng như có thể tiếp nhận ánh sáng từ những tấm khiên chiếu vào.
Cảm thấy mọi chuẩn bị của mình đều đã đầy đủ, lúc này Thắng mới thả lỏng tinh thần, tiến vào tiềm thức mà thôi động thần hồn, kích hoạt pháp tắc hủy diệt hướng về phía đống xương lớn nơi kia cắn nuốt.
Từng ngón tay một mở ra, giữa lòng bàn tay lộ ra một vòng xoáy lớn đen kịt, chúng như những hố sâu không đáy, toả ra ý vị tham lam hướng đống xương thả ra hấp lực.
Như nghe theo tiếng gọi tình yêu, đống bạch cốt này bỏ lại đám mây lục sắc hướng về phía hố đen lao tới, rào rào như một trận mưa lớn ồ ạt đổ về một nơi.
Thôn phệ ra sức làm việc, chắt lọc dinh dưỡng hướng huyết tâm thả vào, huyết tâm lại chắt lọc một lần nữa trả cho chủ nhân của giới này một tia bạch sắc quang mang, tuy nhỏ bé nhưng lại hoàn toàn thuần khiết, Thắng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ những tia năng lượng này.
Theo những tia năng lượng này quấn thân, xương cốt của Thắng cũng đang ngày một đề thăng, càng ngày, xương hắn càng trở nên cứng rắn, nhục thân cũng vì thế mà nhanh chóng tăng trưởng.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, Thắng lúc này đã hoàn toàn thôn phệ hết chỗ xương cốt tại trên mặt đất, với lượng lớn xương cốt của cao thủ cấp vương như vậy, hắn đã thành công đột phá, từ cấp tông trung kì tiến vào cấp tông đỉnh phong viên mãn, một tốc độ nhanh đến chóng mặt, nếu để tên cốt vương nhìn thấy, chắc chắn sẽ sợ hãi mà cầm kiếm chém hắn ra thành muôn mảnh.
Quá là yêu nghiệt rồi!!!
Nắm lại lòng bàn tay, Thắng cảm nhận được một nguồn sức mạnh khủng bố đang tại bên trong cơ thể mình chạy dọc, cuồn cuộn như sóng biển dâng trào, hắn khá là tự tin, chỉ cần với cơ thể hiện tại, bản thân là có thể phá hủy cả một thành phố lớn.
Thắng lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong nguồn năng lượng cực mạnh này, tâm cao ngạo cũng bất giác theo đó bùng lên, dần dần tạo thành một cái tôi kiêu căng, tự đại...
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện và đề cử!
cầu đề cử, cầu đánh giá!!!