chương 185: Đào hố chôn cốt tộc.
Nhìn lên thương khung, sắc trời cũng đang dần ló dạng, báo hiệu một ngày mới chuẩn bị đến.
Thấy thời gian không còn dài, Thắng lập tức thu toàn bộ đám mây lục sắc phía trên đỉnh đầu vào tiểu thế giới.
Đây đều là chất dinh dưỡng, thứ đại bổ! Hắn không thể cứ vậy mà vất đi, thực quá lãng phí, với lại, nếu để chúng tự do phiêu động tại đây, tên cốt lĩnh kia về phát hiện, mọi công sức hắn tạo dựng đều sẽ đổ sông đổ bể, cho nên nhân lúc còn có thời gian, thu toàn bộ những thứ này vào trong không gian riêng, chờ thời cơ thôn phệ.
Thấy đạo tổ đã thôn phệ xong đống xương cốt, đám mây lục sắc kia cũng theo đó biến mất tăm, bọn người yêu tộc lập tức dừng lại pháp tắc, khiến xung quanh đang rực sáng liền trở nên ảm đạm, u uất như chưa từng có chút tia sáng nào.
Vì phải liên tục thôi động pháp bảo một thời gian dài, khiến hai ngàn tên yêu tộc mệt mỏi rã rời, ngồi bệt một bên thở dốc.
“Được rồi, các ngươi tiến về nơi đó tạm thời nghỉ ngơi. Chờ có lệnh ta, thì hãy ra ngoài!” Thắng đưa tay chỉ về phía rừng cây rậm rạp gần đó, cách khoảng hơn trăm mét về phía tay phải.
Nơi đó có địa hình bằng phẳng, có bụi rậm che chắn, vừa hay là chỗ thích hợp cho bọn yêu tộc này chợp mắt mà không lo bị địch nhân phát hiện.
Vì nơi đây không thấy sự tồn tại của lũ độc vật, nên Thắng cũng không lo lắng cho đám người này, với lại bọn này da dày thịt béo, không yếu nhược như nhân loại cho nên hắn là không quá lo lắng.
“Vâng, thưa đạo tổ.” Đám yêu tộc nghe được đạo tổ lời nói, liền âm thầm vui mừng vác cái thân rã rời tiến về nơi đó nghỉ ngơi.
Nhìn bọn này đi xa, bóng lưng dần khuất sau những bụi cây, Thắng mới thu hồi ánh mắt mà nhanh chóng tiến lại trung tâm, nơi tám ngàn tên yêu tộc đang ra sức đào bới.
Nhìn trước mặt hốc hang to lớn đen xì, hắm không chút lưỡng lự mà tiến nhập vào bên trong.
Xung quanh đen đặc một mảnh không thể nhìn rõ năm đầu ngón tay, nếu bọn cốt tộc mà an trú tại nơi này, thực như thế giới riêng của chúng.
Phát quang thuật!
Thắng thôi động một loại tiểu pháp tắc mà bản thân mới tiếp nhận không lâu, đánh ra xung quanh, khiến cho vùng không gian tăm tối này bỗng nhiên phát sáng.
Loại pháp tắc này không như Ánh Hào Quang tập trung một điểm, mà thay vào đó nó lấy vật thể gốc làm điểm đầu, sau khi kích hoạt sẽ phát sáng xung quanh không góc c·hết! Nhưng điểm yếu của nó chính là không thể phát sáng quá xa, không mạnh bạo, cuồn cuộn như hào quang rực rỡ, cho nên chỉ có thể dùng cho việc soi sáng, còn đối đầu với bọn cốt tộc là không ăn thua.
Đám yêu tộc đang ra sức đào bới liền phát giác được có kẻ lạ tiến vào trong hang, bọn chúng lập tức giương cung bạt kiếm đề phòng, nhưng khi thấy rõ người tới là đạo tổ, bọn chúng mới hạ hết binh khí nơi tay.
“Đạo tổ!” Toàn bộ yêu tộc đều cúc cung hướng Thắng hành lễ.
Thắng chỉ gật đầu một cái rồi không tiếp tục để ý, đưa mắt dà xoát xung quanh, đánh giá không gian nơi này.
Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, tám ngàn tên yêu tộc đã đào được một căn cứ địa bên dưới lòng đất với độ sâu hai mươi mét cùng diện tích gần ngàn mét vuông.
Nhưng Thắng vẫn chưa cảm thấy hài lòng với kết quả này, bởi số lượng của bọn cốt tộc là nhiều lắm, khoảng bảy đến tám vạn tên, chắc chắn không thể chứa hết toàn bộ quân đoàn của tên giới toạ kia được, nếu như thế, mồ chôn toàn bộ quân địch sẽ không thể thực hiện.
“Các ngươi tiến lên trên mặt đất, tách ra làm hai đại quân, mỗi bên bốn ngàn người tiến về trái phải an toạ chờ đợi. Khi nào có lệnh của ta, các ngươi hãy tiến ra ngoài.”
Thắng hướng đám người yêu tộc đang bơ phờ đứng trong hốc tối bàn giao, đuổi hết bọn chúng lên trên.
Nếu để bọn này tiếp tục đào bới thì khó mà hoàn thành được mục tiêu mà hắn đề ra, trong khi đó mặt trời sắp treo cao, địch nhân kiểu gì cũng về trước trời sáng, vì vậy nhân lúc còn chút thời gian, hắn phải tự thân vận động vậy.
Đang trong cơn mệt mỏi đám yêu tộc như lũ t·ội p·hạm được lệnh ân xá, chúng nhao nhao phấn khích hướng đạo tổ chào hỏi rồi rồng rắn lên mây dắt nhau ra ngoài, tìm chỗ an dưỡng.
Cả một đêm quần quật, tinh thần đã mỏi nhừ, giờ mà kiếm được một nơi bằng phẳng để ngả lưng quả thực là đúng bài!
Nhìn bọn yêu tộc này đã rời đi, Thắng lập tức sử dụng phân thân pháp tắc, một trong số những pháp tắc mà Dạ Hoàng đã từng sử dụng để đối phó với mình.
Lúc này, toàn bộ không gian trống vắng nơi đây lập tức xuất hiện đầy người, chật như nêm cối, tất cả đều có hình hài giống hệt nhau, không một chút khác biệt.
“Tất cả, bắt tay vào việc thôi!” Một Thắng đứng lên hô lớn. hướng về những người còn lại dơ tay.
“Ô sờ kê!!!” Toàn bộ Thắng lúc này đều đồng thanh đáp lại, sau đó như không kịp chờ đợi mà phóng đi, mỗi người một hướng.
Một nửa lao l·ên đ·ỉnh vách động, một nửa thì ở bên dưới hang động.
“Thổ độn, Hạ thổ!!!”
Tiếng rống vang rền từ nhóm người Thắng tại dưới mặt đất phát ra oang oang, làm cho không gian tĩnh lặng thêm phần rộn rã.
Vì không gian nơi này quá bé, không thể một lần nuốt trọn đám cốt tộc kia, nên Thắng muốn sử dụng pháp tắc hệ thổ để đào sâu thêm chút, tạo một không gian thật lớn để có thể một lần nuốt chửng toàn bộ cốt tộc.
Đám người Thắng tại phía trên vách hang cũng không nhàn rỗi, chỉ thấy bọn hắn lúc này vậy mà đang điên cuồng chạm khắc phía trên những vách đá một loại tượng hình nào đó, biến ảo liên tục.
Thời gian cứ thế trôi qua, cũng đã một tiếng kể từ khi Thắng tiến hành chế tạo bẫy rập, hố bọn cốt tộc một phen.
Lúc này cũng đã sang canh năm, giờ gà gáy cũng sắp đến, Thắng lập tức dừng tay thu hết toàn bộ phân thân trở về.
Sau một tiếng hùng hục cùng đám phân thân điên cuồng thôi động pháp tắc, hắn tuy có chút mệt mỏi nhưng đổi lại đó là một thành quả thực đáng mong đợi.
Không gian nơi đây từ chưa tới ngàn mét nay đã rộng đến mười ngàn, gấp chục lần ban đầu, với không gian này hắn là có thể nhốt toàn bộ địch nhân, cùng lúc diệt sát bọn chúng.
“Siêu hào quang rực rỡ!” Thắng thôi động pháp tắc, kích hoạt trận pháp phía trên đỉnh đầu mình.
Theo tiếng hô lớn của Thắng, vùng không gian tăm tối này lập tức bừng sáng, ánh sáng gay gắt mang theo chút nóng bỏng chiếu rọi toàn bộ nơi đây.
Luồng ánh sáng chói lọi này được Thắng tạo ra từ những trận pháp hào quang chồng chất lên nhau, tạo thành các tầng phát sáng, chiếu dạ, lấy một điểm mà tập trung các tia sáng kia đánh thẳng xuống bên dưới, nơi trung tâm của hang động.
Vì nơi này vốn là v·ùng k·ín, nên ánh sáng cũng ít tán xạ hơn, mà dù có tán xạ thì cũng là đánh về nơi trung tâm của hang động, khiến ánh sáng chói mắt không có điểm mù, dù trốn tại hốc nào trong hang vẫn là bị ánh sáng chiếu tới.
“Giải!”
Dù là Thắng, người sáng tạo ra chúng cũng không thể nào mà chịu nổi được cái ánh sáng nhức nhối này, cho nên hắn liền lập tức giải trừ.
Đến bản thân, kẻ không sợ ánh sáng như hắn còn có chút không chịu được, nếu đổi lại là bọn cốt tộc, chắc chắn chỉ có thể con mẹ nó kêu oa oa khóc lớn mà thôi, chui vào trong này trốn thì không khác gì tự mò thân vào vạc dầu nóng bỏng, giờ c·hết của chúng cũng không còn xa...
Thấy thành quả tốt hơn mong đợi, Thắng liền vác theo cái cơ thể yếu đuối của mình rời khỏi nơi đây, lòng tràn đầy chờ mong tiến về chạc cây cũ, nơi Tiểu Thử vẫn còn say giấc nồng, nghỉ ngơi, chờ cá chui rọ là một mẻ hốt hết.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc và đề cử truyện!
Cầu đề cử và đánh giá!!!