Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 19: Đại thu hoạch




Chương 19: Đại thu hoạch

Trải qua một đêm tĩnh toạ, thương thế của Thắng cũng đã được phục hồi, linh lực căng tràn đầy sức sống, không những vậy Thắng còn nhân hoạ đắc phúc thành công đột phá đến luyện khí cửu trọng trung kỳ, thêm chút sức lực bảo mệnh.

Mặt trời đỏ rực treo lơ lửng trên thiên không, gay gắt chiếu xuống thổ địa nơi Thắng đang tại, phải hứng chịu sức nóng từ mặt trời khiến Thắng nhăn nhó đôi lông mày, mồ hôi tí tách tuôn rơi.

Nhưng dù có mệt mỏi thì Thắng vẫn vui vẻ mà tiếp nhận, lúc này hắn đang mải mê “k·hám n·ghiệm t·ử t·hi” hay nói đúng hơn là đang xử lý cái xác của cự xà.

Trên người nó toàn là bảo vật nên từ lúc trời vừa hửng sáng là Thắng đã tỉnh dậy rồi, tinh thần phấn chấn mà lao vào cắt xé, nhưng vì dụng cụ thô sơ, sử dụng con dao q·uân đ·ội đã bị gãy làm đôi khi trước chỉ còn năm phân tiến hành giải phẫu nên đến giữa trưa vẫn chưa xong.

Thắng cứ hì hục như vậy từ tờ mờ sáng cho đến trưa mà không thèm để ý đến xung quanh, cũng bởi trước khi tiến vào công việc, hắn đã kiểm tra tình hình từ các hướng, khi biết không có các yếu tố nguy hiểm tồn tại thì hắn mới yên chí mà tập trung vào mổ xẻ cự xà.

Suốt thời gian đó, Thắng đã thành công lọc được một tấm da rắn khá lớn, vừa đủ làm một bộ xiêm y, cùng với đó là một cặp nhãn quang của cự xà, không những thế trong đầu nó Thắng còn kiếm được một viên huyết châu to bằng nắm tay, không biết nó có tác dụng gì nhưng qua linh tính mách bảo Thắng quyết định thu thập nó.

Lúc này Thắng đang đào sâu vào thân của cự xà, cái hắn cần nhất lúc này là mật rắn nằm bên trong, một trong những dược vật không thể thiếu cho việc luyện chế độc Quỷ Trùng.

Máu tươi bê bết bám lên thân, cả quần áo lẫn đầu tóc đều nhuốm một màu đỏ lòm, mùi hôi tanh toả ra khiến Thắng nhiều lần phải khịt mũi khó chịu.

Tuy vậy nhưng vẫn không làm khó được Thắng, hắn vẫn kiên trì dùng con dao nhỏ bé trên tay mà ra sức đào móc chỗ thịt rắn, đi sâu vào bên trong.

“Phốc... Phốc!!!”

Tiếng con dao chém vào da thịt từng nhát vang lên đều đều, máu cũng liên tục phụt ra.

“Khạc... chuy! Mẹ nó, tởm thật!”

Sau một hồi đào móc, Thắng phải dừng tay mà ra nhổ một bãi nước miếng cho đỡ kinh, thật mẹ nó không chịu nổi.

“Con dao gãy này tàn quá, phải chi nó lành lặn thì bây giờ có khi tìm được mật rắn rồi.”



Thắng đứng cạnh cái xác nghỉ ngơi, tay cầm con dao mà quay quay nghịch nghịch, ánh mắt thì nhìn vào đống thịt nát bét, tác phẩm mà hắn đã tốn công làm ra.

Nhìn mặt trời đã quá đầu, Thắng lại tiếp tục bắt tay vào công việc, hắn muốn hoàn thành trước khi trời tối, di chuyển đống đồ này về cây cự sam tiện xem cái xác khủng long bạo chúa ở đó còn không.

Ở một nơi cổ đại, nhiều hung vật ăn thịt như này mà xuất hiện một cái xác thì kiểu gì cũng thành đại tiệc cho chúng, còn chưa kể đến những cái xác đó là của những hung vật cao cấp, thế nên Thắng rất lo lắng cho cái xác bạo chúa, muốn đẩy nhanh tiến độ rồi về lại cây cự sam nhanh chóng chế luyện độc Quỷ Trùng.

Sau khoảng mười năm phút, Thắng cũng đã bắt đầu nhìn thấy sự hiện diện của gan rắn.

“Gan đây rồi, vậy thì mật chỉ nằm bên trên thôi.”

Thắng nhẹ nhàng cắt bỏ lớp thịt, tạo một khoảng rộng lớn để dễ dàng hơn trong việc xác định.

“Hà hà, mày đây rồi.”

Thắng mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy mật rắn, một màng bọc to bằng cái lu đất màu xanh đang nằm chễm chệ tại đó.

“Mỗi tội... hơi to.”

Thắng gãi đầu cười khổ, moá nó to vậy bê sao, không cẩn thận là vỡ như chơi.

“Thôi kệ, cứ cắt nó xuống rồi tính tiếp vậy.”

Thắng bắt đầu tách túi mật ra, dùng tay bắt vào đầu ống dẫn mật, nhấc ống lên. Tiếp đó, dùng tay gỡ dần từ đầu ống đến từng phần của túi mật ra khỏi những bộ phận xung quanh thành công lấy túi mật rắn ra ngoài.

Vì để tránh vỡ túi mật, Thắng vội chế một cái khung gỗ, lấy da rắn làm vỏ bọc, để túi mật vô giữa rồi lấy đống thịt bùi nhùi khi nãy bản thân cắt nát làm lớp lót cho mật.



Xong chỗ mật rắn, Thắng tiếp tục cắt nhỏ các tấm da rắn ra, dùng dao cắt những vết nhỏ, lấy dây rừng mà xuyên qua lỗ bó buộc thành một cái túi treo hông, hắn tính dùng cái này để chứa hai quả xà nhãn cùng viên huyết châu.

Vì là cái tấm da rắn kia quá to cộng với đồ đạc trên thân quá nhiều, cồng kềnh gây khó khăn trong việc di chuyển nên Thắng quyết định để đống da rắn đó ở lại, chờ một thời gian rồi quay lại lấy, vì đã động tay động chân nên hắn khá tự tin vào việc da rắn sẽ không bị thối rữa.

Xong xuôi Thắng quyết định chuẩm bị lên đường đi về, để lại cái xác cự xà to lớn nằm đấy.

Trong đó còn tim, gan các thứ mà Thắng chưa lấy, đơn giản giờ đây đối với Thắng thì chúng vô dụng, vì tất cả những thứ ấy đều đã bị kim hoả độc công xâm chiếm, nếu phục dụng vào mà không có thuốc giải thì dễ hẹo như chơi, do khi điều chế độc dược trong hoàn cảnh cấp bách nên giải dược Thắng chưa điều chế ra.

Lúc này Thắng chỉ có thể luyến tiếc mà tặc lưỡi bỏ qua chúng, nhìn đống thịt rắn mà thèm thuồng không thôi, nếu chế biến hợp lý, chỗ thịt này vừa có thể làm thực phẩm mỹ vị, lại có thể trở thành một bài thuốc hữu ích cho tự thân.

“Đáng tiếc, Đáng tiếc!”

Thắng lắc đầu tiếc của, lẩm bẩm than vãn.

Lấy đồ đạc chuẩn bị lên đường, Thắng dùng lực vác cái rọ được bọc bằng da đang đựng mật rắn ra sau lưng, buộc túi vật liệu treo sẵn bên người mà tiến về phía cự sam khổng lồ, trước khi đi còn không quên thu hồi cây độc giác thương đang bị ghim sâu vào đuôi cự xà.

Chống thương xuống đất, Thắng bắt đầu tiến vào khu rừng, tâm tình hắn bây giờ thật sự là sảng khoái, vui vẻ.

Từ trong quỷ môn quan thoát ra, không những không m·ất m·ạng mà còn thu hoạch được một bút tài nguyên lớn thì không vui sao được, Thắng lúc này cảm giác như mình đang được thượng thiên chiếu cố, vui sướng không thôi.

...

Chẳng mấy chốc Thắng đã đến gần khu vực của mình, ngước mắt lên nhìn đã thấy cây cự sam to lớn hùng vĩ, dù cho có nhìn bao lần vẫn không thể làm mất đi sự kính nể của bản thân đối với kiệt tác mà mẹ thiên nhiên ban tặng.

Suốt chặng đường từ đầm nước đi về, Thắng không hề bắt gặp cuộc tập kích nào của độc trùng hay hung thú, mọi thứ diễn ra khá là suôn sẻ, có vẻ như nhờ sự kích phát điên cuồng của cự xà mà nơi đây đuổi đi không ít hung thú.

Cũng trong quá trình điên cuồng truy đuổi đó mà cự xà tạo cho Thắng một con đường khá thoáng đãng, cây cối cỡ nhỏ độ rạp, các bụi cỏ cũng vì tàn huyết có kèm hoả độc mà khô héo, con đường đi lại cũng dễ dàng hơn.

Tuy nhiên, vườn thuốc mà Thắng đã ấp ủ cũng thuộc chặng đường đó, vì thế mà nó cũng bị tàn phá tan hoang.



Nhìn từ đằng xa, thấy có một bọc lớn trắng muốt vẫn chình ình nằm đó, Thắng mới thả lỏng tâm tình mà khoái chí cười khà khà.

Tiến lại gần cái xác, Thắng bắt đầu đi kiểm tra tình hình.

Không biết cự xà bao phủ một lớp gì trên thân bạo long mà nó nhớp nhớp, dính dính, đưa tay quệt nhẹ, một luồng hơi nóng bốc lên từ tay Thắng phát ra tiếng “xèo, xèo”.

“Vãi đạn!”

Thắng thất kinh vội vàng quệt tay lên quần, thấy không ổn, hắn vội di di tay xuống nền đất.

Sau một hồi cảm giác nóng rát đã hết, Thắng mới nhìn cái quần.

“Moá!”

Thắng thô tục chửi một câu, bởi lúc này hắn thấy cái chỗ mình quệt khi nãy xuất hiện ăn mòn, lan ra tạo thành một cái lỗ lớn, coi như cái quần che thân báo phế.

Cũng may cơ thể hắn đã được cải thiện từ việc rèn luyện khí công, da dẻ rắn chắc hơn trước nên chỗ nhớp nháp kia chưa kịp ăn mòn vào tay, nếu đổi lại vài ngày trước có khi bản thân đã mất một cánh tay rồi.

Tò mò đánh giá cái lớp màng này, nhưng lần này hắn không dám thò tay vô, chỉ dám sử dụng linh lực bao bọc vào đầu ngón tay, chạm nhẹ thử.

“ồ!” Thắng ồ lên kinh ngạc, vì lúc này cái lớp nhớp nháp đó theo ngón tay ấn xuống cũng bị lõm theo, ngón tay thì lại không hề hấn gì.

“Vậy là nó không tác động với linh lực, đây chắc hẳn là dịch tuyến dạ dày của cự xà, vì vội vàng đào thải cái xác nên chúng cũng theo đó mà đi ra, nhìn hiện trạng này có vẻ như vì lớp da của bạo long quá rắn chắc nên nó mới không bị tan chảy a.”

Xoa xoa cằm suy nghĩ, như có một ý tưởng gợi lên, Thắng liền vỗ tay một cái chát.

“Vừa hay, lớp dịch này giúp mình bảo quản cái xác một thời gian, tránh một số trùng bọ đến q·uấy r·ối. Vậy là có đủ thời gian để điều chế độc Quỷ Trùng rồi, khà... khà... cự xà huynh thật là chu đáo, đi rồi không quên giúp tiểu đệ một đại ân!”

Lúc này cự xà mà biết được Thắng lời nói, chắc chắn nó sẽ càng điên máu quyết phanh thây tên súc sinh này ra thành trăm mảnh, đến khi nào hả giận mới thôi.