Chương 20: Chế luyện Quỷ Trùng
Dù là biết bên dưới cũng khá an toàn, không còn nguy hiểm như trước nhưng Thắng vẫn lựa chọn trèo lên chạc cây cự sam, vì điều chế độc Quỷ Trùng cần một không gian yên tĩnh nên Thắng không thể chủ quan được, vì mỗi giây mỗi phút hiện tại là rất quý báu, không thể để sự việc kiếm củi ba năm thiêu dụi một giờ sảy ra.
Thắng để túi đồ da rắn có chứa mấy nguyên liệu không cần thiết cùng thanh độc giác thương cạnh gốc cây, chỉ vác theo chỗ mật rắn sau lưng hướng trên chạc cây trèo tới.
Vì sợ cái túi mật rắn phía sau bị rơi, Thắng phải bình tĩnh mà nhẹ nhàng trèo, không dám quá khích, chỉ cần nó bị rơi hoặc vỡ ra thôi thì có khi Thắng khóc tiếng mán.
Nhưng dù vậy cũng không thể làm khó được cao thủ luyện khí cửu trọng như Thắng, chỉ thấy hắn đã thoăn thoắt mà leo đến nơi, đứng trên chạc cây mà cười ha hả.
“Bắt tay vào việc thôi!”
Thắng hăm hở để cái rọ có chứa mật rắn xuống, từ từ tiến về chỗ cái balo đang được treo một bên, từ bên trong hắn lấy ra cái túi nhựa có chứa độc của kim giác ngô công mà hôm trước đã cất.
Kiểm tra thì thấy màu sắc vẫn tốt, không hề có sự biến chất gì.
Cầm theo cái bọc, di chuyển về phía mật rắn, Thắng có chút tiếc nuối mà nhìn cái mật to tổ chảng này, nếu lấy đem đi ngâm rượu thuốc thì cũng thật hết sảy nhưng nghĩ đến tương lai, hắn phải từ bỏ cái lòng tham này.
Nếu mật rắn mà bị cắt ra, tiếp xúc với không khí quá lâu thì sẽ không thể luyện chế Quỷ Trùng, việc những pháp sư cần làm đó là cấy độc của kim giác ngô công vào trong, sau đó sử dụng máu của bản thân trực tiếp nuôi dưỡng chúng.
Một pháp sư cổ trùng khi luyện độc Quỷ Trùng cần phải toàn tâm toàn ý trong lúc tạo phôi, họ phải biết cách điều khiển huyết mạch của bản thân để điều tiết chúng sao cho hợp lý để chúng phát triển, và Thắng không hề lo khoản này vì hắn đã có huyết mệnh công làm át chủ bài, thế nên bây giờ y khá là tự tin.
Sau khi tạo phôi, các pháp sư cổ trùng lại phải tiếp tục hiến tế thần hồn bản thân cho nó, bắt đầu điều dưỡng cả thân xác lẫn linh hồn, giống như việc tạo phôi cho em bé, nhưng thay vì nó tự hình thành thì Quỷ Trùng cần sự nhúng tay từ các pháp sư, cho nên để tạo ra một quỷ trùng chất lượng cũng rất tốn công, tốn sức, không những vậy trong quá trình nuôi dưỡng cũng rất tốn kém tài nguyên.
Vì thế mà trong cả cuộc đời của một vị pháp sư, chỉ luyện tối thiểu một con quỷ trùng, nhưng bù lại sau khi chúng trưởng thành chúng cũng trở thành những con át chủ bài khủng bố cho các pháp sư.
Còn một đặc tính bá đạo nữa của quỷ trùng khiến các pháp sư điên cuồng đó là sự sinh sản vô tính, chỉ cần cho chúng t·ấn c·ông vào một con vật gì đó, thông qua v·ết t·hương chúng sẽ tách một phần cơ thể truyền vào thân xác kia, chờ một thời gian đủ thích hợp cái xác ấy sẽ bị thao túng bởi quỷ trùng, lúc này các pháp sư cần tiếp tục tiến hành quá trình hiến tế nhận chủ.
Đến lúc đó thì không cần phải tốn công tốn sức như lúc đầu, chỉ cần bỏ ra chút sức là có một bình đoàn quỷ trùng rồi, nhưng với điều kiện quỷ trùng phải đạt đến kì trưởng thành mới được.
Thắng bắt đầu dựa vào kí ức của Dạ Minh, điều chế c·hất đ·ộc trong túi nhựa.
Hắn lấy ra một cây nấm nhỏ có màu đen tuyền, đây là loại nấm kí sinh, nó có tên khuẩn ma, Thắng hái được sau khi tiêu diệt kim giác ngô công, loài này hay sinh trưởng tại nơi kim giác ngô công làm tổ nên sau khi tiêu diệt được nó, Thắng mới dò xét xung quanh xem có sự tồn tại của khuẩn ma hay không. Quả nhiên, thật sự có tồn tại.
Lấy ra một cái túi khác, cho nấm nhỏ vào bên trong rồi bắt đầu tiến hành nghiền nhỏ, khi cảm thấy đã đạt yêu cầu, Thắng mới bắt đầu cho nó vào túi nhựa có chứa độc ngô công mà trộn đều lên.
Đem chúng lại gần mật rắn, Thắng tiện tay lấy ra một đốt chân rết đã được gia công từ trước, cái đầu vuốt nhọn đã được đục thủng một lỗ nhỏ cẩn thận, tinh tế, nhìn không khác gì một cái phễu kì lạ.
Đổ chỗ độc dược đã được điều chế vào đốt chân, Thắng nhẹ nhàng cắm nó vào mật rắn, cẩn thận từng li từng tí tránh dị biến sảy ra.
Sau khi độc dược đã được bơm vào hết, Thắng mới bắt đầu lấy con dao từ trong túi ra, nhắm mắt mà nhẫn tâm cứa lên đầu ngón tay một cái, dùng lực hơi quá đà khiến v·ết t·hương sâu đến tận xương.
“Ui, vãi! Mẹ mày, sao tự nhiên sắc thế?”
Thắng nhe răng nhếch miệng mà đưa ngón tay đang chảy máu đầm đìa về phía cái phễu được làm từ đốt chân rết khi nãy, vì quên mất bản thân đã bỏ sự gia trì từ linh lực, kết hợp việc đưa tay căng lực quá nên con dao mới dễ dàng cứa vào trong mà không hề có sự trở ngại.
Quẳng con dao vô tích sự sang một bên, Thắng bắt đầu vận chuyển huyết mệnh công, đưa thuần khiết máu tươi từ trong thân thể ra, hướng về mật rắn đi tới.
Ý thức hắn cũng theo dòng máu mà tiến vào nội bộ túi mật, tinh thần căng cứng, chú ý mà điều tiết huyết mạch lưu thông, cũng nhờ việc thao túng linh lực nhuần nhuyễn mà việc thao túng huyết mạch khiến Thắng không gặp quá nhiều trở ngại.
Tuy phần lớn là dựa vào kinh nghiệm tiền kiếp của Dạ Minh nhưng để có thể hoàn thành tốt cần có sự trải nghiệm thực tại, kinh nghiệm chỉ cho Thắng biết rõ và cảm nhận về chúng chứ không mang lại được cảm giác quen tay, vậy nên không thể vì có tri thức mà bỏ bê thực hành.
Mọi thứ diễn ra khá tốt, không có biến chuyển nào thoát khỏi sự kiểm soát của Thắng.
Cảm nhận phôi trùng đã bắt đầu hoàn thành, Thắng mới nhẹ thở ra một hơi.
“Xong bước đầu, tiếp tục cho việc khai mở linh hồn quỷ trùng.”
Hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể, Thắng bắt đầu tiến vào trạng thái thiền định, để có được hiệu quả cao, hắn muốn tinh thần của mình ở trạng thái đỉnh phong như vậy bước tiếp theo mới không xảy ra vấn đề gì.
Cảm nhận tinh thần đã vững vàng hơn trước, Thắng mới quyết định thao tác bước thứ hai. Khai mở linh hồn.
Tự cắt xẻ thần hồn bản thân là một quá trình tàn nhẫn mà đau đớn, đau về thể xác không thể sánh bằng việc đau từ tận linh hồn đau ra, với kẻ ý chí không kiên cường thật sự rất khó qua ải này, cũng vì thế mà pháp sư luyện quỷ trùng ở quỷ giới nơi Dạ Minh sinh sống rất ít người tồn tại, hoạ chăng cũng chỉ là một số ít kiên cường thành công, và trong số đó có Dạ Minh.
Cơn đau xé rách, làm Thắng quằn quại không thể chịu nổi, thật sự muốn buông xuôi cho hết đau đớn nhưng mỗi lúc như vậy, Thắng lại nhớ đến cha mẹ, gia đình, nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ lần trước, nó giống như cảnh báo Thắng về việc bản thân không hề có năng lực bảo vệ người nhà nên mới để xảy ra việc như vậy, nếu muốn việc đó không thành sự thật thì chỉ có thể để bản thân càng mạnh mẽ hơn.
Chính những điều đó đã làm cho một cái tôi sâu trong Thắng vọt ra, giúp hắn kiên cường, chịu đựng cái đau đớn này.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng đối với Thắng nó như trải qua hẳn một thế kỷ vậy.
Sau khi đã tách hoàn toàn thần hồn, Thắng liền đưa nó di chuyển về phía mật rắn, chúng bắt đầu biến hoá hoà hợp.
Nhìn thấy sự tương thích, Thắng mới thả lỏng tâm xuống, chuẩn bị kéo ngón tay khỏi cái phễu thì bỗng dị biến xảy ra.
Một luồng hấp lực mạnh mẽ từ trong phôi phát ra, nó điên cuồng mà cắn nuốt huyết mạch của Thắng.
Cảm nhận được sự biến chuyển liên tục trong lõi phôi, Thắng không dám dứt ngón tay ra vì sợ công sức vất xuống sông xuống biển, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng cố gắng vận dụng huyết mệnh công để điều hướng.
Máu trong thân thể Thắng ngày một hao mòn đi, nhưng cái phôi quỷ trùng vẫn không có ý định dừng lại.
Cơ thể vì mất máu quá nhiều khiến đầu óc Thắng cũng trở nên choáng váng, sức lực toàn thân cũng dần dần mất đi, linh lực trong người như tự có linh tính điên cuồng từ dưới đan điền chạy dọc lên toàn thân để bảo trụ cơ thể.
Tưởng chừng như quỷ trùng sắp nuốt hết huyết mạch của Thắng thì cũng vừa khớp nó kịp dừng lại, bên trong lõi phôi đã thành công chuyển hoá, giờ chỉ chờ nó phá kén, xé rách túi mật mà thoát ra nữa là thành công.
Công việc của Thắng lúc này cũng xong, không còn phải bận tâm gì nữa, nhưng vì mất máu quá nhiều mà ngất đi từ lúc nào không hay.