Chương 208: Số phận hẩm hiu...
Thắp xong nén nhanh, Thắng cũng quay trở lại bên người phụ nữ bí ẩn tên Minh.
“Chị Minh này, tôi có đôi điều muốn hỏi, không biết hiện chị có thể cho tôi chút thời gian hay không?”
“Được, anh muốn hỏi chuyện gì?” Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, hướng Thắng nhìn lại, trong đôi mắt tràn đầy sự tò mò.
“Tôi muốn hỏi về người trong chiếc phi thuyền kia, cô có nhớ khuôn mặt người đó không? Và kí hiệu phía bên ngoài con tàu là gì?” Thắng lập tức đặt ra những câu hỏi mà khiến hắn đau đầu từ hôm qua cho tới nay.
Người phụ nữ nhìn Thắng một hồi, sau đó mới nói.
“Cái này cũng khá lâu rồi, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như trên khoang tàu đó có ký hiệu MZ-2223 thì phải... còn người trong khoang tàu thì tôi không biết, khi mọi người phát hiện ra nó thì bên trong đã trống không, như con tàu ma vậy!”
Nghe vậy Thắng lập tức đoán tám đến chín phần chúng có liên quan đến thằng nhóc Hoàng.
“Điều gì khiến thằng nhóc này từ tương lai lại quay về quá khứ hẳn 20 năm? Không lẽ mình không đáng tin, nên mới tự ý xuyên không, quay về năm đó để cứu vớt nhân loại? Vậy tương lai mình vẫn là không bảo vệ được trái đất?”
Thắng rơi vào mê man, càng suy nghĩ càng khiến hắn bị mất phương hướng, đầu óc càng mộng mị.
Nhìn Thắng ngơ ngác, người phụ nữ bèn mở miệng nói.
“Anh chắc hẳn chưa ăn thứ gì, đi thôi. Chúng ta đi ăn sáng!”
Còn đang bần thần, Thắng liền tỉnh hồn lại.
Có thực thì mới vực được đạo, mấy cái suy nghĩ này tốt nhất là cứ vất hết ra sau đầu a, giải quyết cái bụng đói mới là chân lý.
Người phụ nữ đi trước dẫn đường, Thắng cũng nhanh chóng bước chân đi theo sau, cả hai cứ vậy rời đi chính điện.
Nhà bếp nằm tại phía bên phải của chính điện, để đến được nơi đó cần phải mất vài phút đi bộ, tuy hơi xa với chính điện nhưng lại khá gần với gian phòng Thắng được sắp xếp. (Hoàn toàn là bố láo, tác tìm đủ mọi dữ liệu mà không có thấy trang mạng nào kể về vị trí cụ thể của nhà bếp, nên là vẽ loạn, anh em biết thì đừng ném đá, kẻo tác vỡ đầu)
Cả hai đang cùng nhau sánh bước thì bỗng nghe được có tiếng hét lớn, hai người bị tiếng hét này làm cho giật mình, vội nhìn về phía nơi đó, vừa hay lại là căn phòng của Thắng.
Người phụ nữ không thèm nghĩ ngợi, liền lập tức sử dụng khinh công đạp vào thành tường mà bay lên trên lầu, vì phòng của Thắng nằm tại lầu hai, cho nên người phụ nữ mới phải dùng tới thân pháp để nhanh chóng lên tới đó.
Thấy vậy, Thắng cũng lập tức theo sau.
Đạp một cước thật mạnh xuống đại địa, dựa thế phóng người lên cao như loài báo hung mãnh, lấy các bề mặt nhô ra của bức tường làm bàn đạp, hắn lại đánh vài cước lên đó, bàn tay như dán vào mặt tường, thoăn thoắt mà du tẩu.
Bích hổ du tường, một loại thân pháp kinh điển của các võ sư.
Dù hiện tại hắn là mất toàn bộ sức mạnh pháp tắc, nhưng nhục thân vẫn là thuộc đẳng cấp không hề tầm thường, chỉ cần với cơ thể cấp quân, kết hợp với nguyên lý võ học, hắn là vẫn có thể sánh ngang với một đầu hung thú cấp quân chủ trung kỳ.
Còn tông sư võ học? Hoàn toàn không chịu nổi một kích của hắn.
Chẳng mấy chốc hắn đã đứng cạnh người phụ nữ tên Minh.
Cả hai vội vàng đá vào cánh cửa cũ kĩ, oanh một tiếng, cánh cửa bằng nhôm bung ra, để lộ khung cảnh bên trong.
Đập vào mắt bọn họ là một người phụ nữ trần như nhộng, đôi mắt long lanh ngấn lệ, đang co rúm trên giường, không biết là cố tình hay vô ý, nơi hạ bộ đỏ hồng nghiễm nhiên phơi bày ra, tuy là đang co chân nhưng Thắng là có thể thấy rõ cái hang rồng còn đang sưng đỏ, hẳn là vừa có địch nhân tiến vào combat.
Còn dưới chân giường lúc này là một t·hi t·hể cũng trần như nhộng, đôi mắt trắng dã, mồm há hốc, nơi tim có một vết khoét to lớn, vừa nhìn Thắng đã lập tức đoán được đây là do Dạ Vũ gây ra.
Nhìn thấy toàn cảnh, người phụ nữ kia run lên, tức giận hô lớn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta, ta không biết! Khi tỉnh dậy đã thấy bị tên kia đè ra c·ưỡng h·iếp... ta... ta vì phòng vệ mà lỡ tay g·iết hắn...” Dạ Vũ co ro, nước mắt lưng tròng chớp chớp nhìn về phía Thắng như cầu cứu, trong ánh mắt không quên quăng chút mị nhãn.
Thắng lúc này đâu có tâm tình mà cùng Dạ Vũ chơi đùa, hiện tại khuôn mặt hắn cũng đang âm trầm đây, hắn không ngờ Dạ Vũ lại cả gan đến vậy, tại nơi có cao thủ mạnh hơn tồn tại, nàng vậy mà cũng dám ra tay g·iết người, thực khiến hắn đau đầu.
Còn bảo hắn tin con ả thực bị c·ưỡng h·iếp? Có quỷ mới tin, đường đường là một cao thủ cấp hoàng trung kỳ, trong khi đó đối phương chỉ là một tên cấp tông đỉnh phong, một tên cấp tông trần như nhộng tiến vào gian phòng của một tên cấp hoàng cưỡng dâm? Mẹ nó lý do, thế mà cũng nghĩ ra được!
“Người đâu!” Người phụ nữ kia hô lớn.
Lúc sau có nhóm người lập tức đi tới, hướng người phụ nữ cung kính.
“Thủ lĩnh!”
“Tên này làm trái quy củ, đã bị ta xử lý! Lập tức đem xác hắn treo tại trên tượng phật, để cho mọi người đều thấy!” Người phụ nữ tức giận gầm lên.
Thấy người phụ nữ này không hề tính toán, hắn liền thở ra một hơi, nhưng là vẫn mở miệng nói vài câu.
“Chị Minh, treo lên tượng phật có hơi quá?”
Với hắn, tuy không theo đạo Phật nhưng hắn là học giáo lý nhà Phật, cũng coi như là một nửa tu sĩ phật giáo, không thể nhìn thấy cảnh tượng xác người treo tại tượng phật, làm ô uế chốn linh thiêng được!
“Vậy anh muốn treo hắn ở đâu?” Người phụ nữ kia không còn nhẹ nhàng, tươi cười như trước, thay vào đó là một giọng điệu đầy lạnh lùng.
Nhận thấy được yêu cầu của mình có vẻ hơi quá, nhưng hắn là thực không muốn đối phương báng bổ thần linh a!
“Chị cứ coi như đây là thỉnh cầu của tôi, đem đi đâu cũng được... miễn không phải tượng phật...” Thắng cười ngượng.
“Ồ, là thỉnh cầu sao? Thế cậu có sẵn sàng giúp tôi một số chuyện hay không?” Lần này người phụ nữ kia lại thay đổi thái độ, từ lạnh lẽo như băng thành xuân tâm dào dạt khiến Thắng không thể nào theo kịp được tốc độ lật mặt của nàng.
“Nếu nó không trái với luân thường đạo lý, thì chắc được...” Thắng miễn cưỡng căng da mặt, cố nặn ra một nụ cười mà bản thân nghĩ dễ nhìn nhất.
“Được, vậy tối nay đến phòng tôi. Chúng ta tâm sự!” Nói rồi người phụ nữ lập tức quay người rời đi, để lại Thắng tại phía sau ngốc một chỗ.
“Thần vương, con mụ đó là muốn ăn ngươi a!” Dạ Vũ nằm trên giường, đôi mắt có chút căm tức nhìn bóng lưng của người phụ nữ áo đen đi xa, hướng Thắng hô lớn.
“Mẹ cha nó, ngươi còn dám nói? Nếu không phải tại ngươi liệu người ta có đánh được chủ ý lên ta? Giờ thì hay rồi, tối nay xác định là bị mất thân rồi.”
25 năm hà đông, 25 năm hà tây, cuối cùng trinh trâu của ta cũng đã đến ngày bị bóc.
Thắng ngồi bệt xuống ghế, ánh mắt mông lung, hắn, đã giữ tấm thân này tròn 25 năm, trinh của hắn có thể nói là phơi phới tuổi xuân, nếu để mà nói thì rất có sức hấp dẫn với những tay chơi gà già đời.
Cộng thêm cái cơ thể cường tráng này, tuổi xuân thì phơi phới, hỏi sao đối phương không thèm thuồng?
Thắng ngồi đấy, chẳng thể làm gì khác ngoài trách cha mẹ sao lại sinh ra hắn quá hoàn hảo, phải chi khi đó sinh ra, để hắn xấu xấu, bẩn bẩn thì có khi số phận đã không hẩm hiu thế này...
Nhìn tân thần vương ngồi trên bàn, lốc nước lọc như lốc rượu, tâm trạng thì có vẻ đau khổ, giống như có người thân mất một dạng, nhưng nàng là thấy rõ, trong đôi mắt của đối phương tràn ngập chờ mong cùng khát vọng.
Con mẹ nó, rõ ràng là đang phấn khích, nhưng lại cứ tỏ ra là mình chịu nhiều uất ức, nếu không phải nàng cùng tân thần vương tiếp xúc lâu, nàng thật tin đối phương đang khóc thương vì số phận hẩm hiu của mình...