Chương 207: võ công cao cường? có bằng trên giường đấu pháp?
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, các lính canh vừa thay phiên đi tuần thì Thắng đã sớm tỉnh lại, từ tối qua tới nay, hắn là thao thức khó ngủ, thực muốn đi một mạch qua phòng người phụ nữ tên Minh kia.
Nhưng dù sao sắc trời vẫn còn sớm, chắc hẳn người ta còn đang ngủ ngon đây, với lại hắn lúc này chỉ là khách nhân, được người ta cưu mang về đây, thực không dám tiến tới làm phiền a...
Đứng ngồi không yên, cảm giác bứt rứt, khó chịu trong người, Thắng liền bước bộ ra ngoài.
Hắn muốn đi dạo một vòng quanh đây, thả lỏng tâm tình, lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy cảnh sắc quê nhà, thực muốn một lần nhìn toàn cảnh thành phố, nơi hắn sinh ra.
Thắng là không biết, khi hắn vừa rời khỏi phòng không lâu, liền có một tên đàn ông lén lút rình mò, tự ý mở cửa đi vào gian phòng của hắn cùng Dạ Vũ.
Hoàng Thế Khang là một thanh niên trẻ khoẻ, mới khoảng hai mươi tuổi mà thôi, vẫn còn trong đổ tuổi sung mãn, tinh khí còn trong đà cực thịnh.
Chuyện nam nữ hắn là đã nếm thử từ rất sớm, nhớ lại ngày xưa, khi tận thế còn chưa ập tới, mới mười tuổi hắn đã cùng bạn học quần thảo trên giường, chiến tích uy danh của hắn chính là Khang ca loạn vũ, thương vừa rút ra gái đã dang rộng, đủ thấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ công cũng đã cao thâm, không phải loại xoàng xĩnh
Tận thế ập đến, được thủ lĩnh cứu mạng, may mắn sống sót, vì thủ lĩnh là nữ nên đặt ra đủ loại quy củ khiến hắn suốt những năm tháng qua bị gò bó, không nơi phát tiết, chỉ có thể lấy tay phải làm bạn đời, cho nên võ công từng chinh chiến một thời cũng dần bị hao mòn đi.
Tưởng chừng như không còn biết đến nhân sinh là gì, bỗng mới tối qua, hắn gặp được một người phụ nữ tuyệt trần, phải gọi là cực phẩm vưu vật a!
Cả đêm đi tuần, đầu óc cứ ong ong mê mang, suy nghĩ về hình ảnh vũ mị cùng dáng người nóng bỏng đó khiến tiểu bảo bối của hắn chỉ thiên liên tục.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh cô nàng đang đầu ấp tay gối với kẻ khác, lại khiến tâm hắn sinh lòng đố kỵ, ghen ghét.
Chính vì không cam tâm, nên vừa mới sáng sớm đã tới gian phòng của hai người mà rình mò, vừa hay lại thấy Thắng rời đi, liền hí hửng âm thầm mở cửa đi vào.
hắn tin chắc rằng, chỉ cần bản thân cùng đối phương chơi qua một lần, với võ công cái thế này, cô ả sẽ tình nguyện, phủ phục xuống đất làm chó cái cho hắn chơi...
Đã đi xa Thắng là không hề hay biết đang có một tên lén lút đi vào gian phòng của hắn để chim chuột với Dạ Vũ, mà dù có biết hắn cũng chả mấy để tâm, bởi con hàng này tuy mang hình người khiêu gợi, nóng bỏng đấy nhưng cứ nghĩ tới cảnh toàn thân máu me của đối phương, hắn lại cảm thấy gai hết cả người.
Với lại Dạ Hoàng cũng đã không còn tồn tại, hỗn độn trùng mẫu không có cận vệ đi cùng, ắt sinh ra dâm loạn tiêu chí, với lại.... nó cũng cần cung cấp năng lượng...
Nếu phối giống với cùng loài, chúng sẽ giữ nguyên con đực, còn với loài khác, sau khi phối giống chúng là sẽ cắn nuốt, như vậy vừa có thể cho chúng lấp đầy cái bụng, khi con chúng sinh ra lại có thể mang đặc trưng của cả bố và mẹ, cũng chính điều này mà Thắng mới đề phòng, không cho con ả một lần thưởng thức thần long thương.
Con mẹ nó, biết đâu chơi xong con ả, chim sướng được một lần, rồi hẹo cả đời cũng thật là vãi đạn a!
Thong dong trên những bậc thang bằng đá, Thắng nhàn nhã đi lại nơi đây, không khí thoáng đãng, mát lạnh của một ngày mới khiến tâm tình hắn dịu đi phần nào.
Hôm nay hắn muốn đi đến chính điện của chùa, thắp vài nén nhang.
Tuy không theo đạo Phật, nhưng niềm đam mê với phật pháp cũng là có tí, khi thấy chùa, tâm không nhịn được mà muốn đi lên thắp một nén hương.
Đi trên đường, Thắng bắt gặp rất nhiều người mang trang phục hắc sắc, thân giắt đầy v·ũ k·hí, cả nóng lẫn lạnh đều có đủ cả, đang đi qua đi lại, hẳn là tuần tra.
Những người này khi thấy Thắng đi dạo, mọi người tuy có chút tò mò, quăng ánh mắt dò xét nhưng không có ai tiến tới ngăn cản, chặn đường, vì từ phía thủ lĩnh đã căn dặn, đây là quý khách của bọn họ, không được gây khó chịu, hiềm khích với đối phương, nếu để thủ lĩnh biết, ắt sẽ hướng bọn hắn trừng phạt.
Chính vì thế mà đám binh sĩ này không tiến tới, ngăn lại Thắng, để hắn tự ý di chuyển, thích đi đâu thì đi... chỉ có Thắng mới được ưu tiên như vậy, còn những người khác, muốn ra khỏi phòng còn khó chứ đừng có nói tới đi dạo!
Mang theo tâm tình đã đỡ hơn phần nào, Thắng ngày một tiến gần tới chính điện của chùa.
Chính điện ba vàng hay còn được gọi với cái tên đại hùng bảo điện, nơi đây còn được công nhận là chính điện lớn nhất đông dương.
Đại hùng bảo điện có diện tích lên tới bốn ngàn mét vuông, toàn bộ công trình đa phần đều được dựng lên từ bê tông cốt thép, nhưng được phủ sơn màu vân gỗ nên công trình vẫn mang một nét thuần Việt, trên đại hùng bảo điện khắc những hoa văn tinh tế, đặc biệt là những bức tranh khổ lớn miêu tả về cuộc đời của vị phật tổ Buddha.
Theo thang lầu đi lên, Thắng đã đứng tại ngoài cửa chính điện.
Vì là cửa không đóng, nên hắn có thể thấy rõ ràng, mồn một cảnh vật bên trong.
Lúc này, nơi trung tâm của chính điện đang có một người phát quyền đánh ra, tư thế vững chãi, phát quyền như hổ, uy mãnh trùng thiên, đứng ở phía ngoài Thắng là có thể cảm nhận quyền kình của đối phương liên tục phả vào mặt, bên trong còn có chút ý cảnh lúc ẩn lúc hiện.
Điều làm Thắng kinh ngạc là đối phương vậy mà đang luyện Nhất Nam công.
Như phát hiện có kẻ ngoại Lai đứng bên ngoài, người này mới từ từ thả chậm quyền pháp, thu tay về bên người, kết thúc múa quyền.
Lúc này Thắng mới nhìn rõ, là người phụ nữ hôm qua đã đưa bọn họ về đây.
Tâm tình hắn lúc này có chút phấn khởi, lòng vui như nở hoa.
Đối phương vậy mà cũng biết Nhất Nam võ học, như vậy thì hay rồi, cùng có một điểm chung sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
“Chị Minh, không ngờ chị cũng biết Nhất Nam công a!” Thắng nở một nụ cười tươi rói, hắn là đang cố gắng thể hiện nụ cười của đệ tứ Uzumaki Minato, nghe nói nụ cười toả nắng sẽ khiến các thiếu nữ siêu lòng.
“Thì ra là anh, anh thấy bài quyền vừa rồi tôi luyện có đúng hay chưa!” Người phụ nữ vẫn đeo chiếc mặt nạ, chỉ để lộ cái cằm trắng muốt, cùng đôi môi đỏ mọng tinh xảo, mấp máy hướng về Thắng mà hỏi.
“Ta thấy chị đánh rất tốt, quyền kình vừa đủ, không quá cứng mà cũng không quá nhu. Nói chung là rất tốt!” Thắng gật đầu khen ngợi.
Dấn thân vào con đường võ học một thời gian, hắn là có thể từ người ra quyền mà đánh giá được thực lực cùng tri thức của đối phương. Vừa rồi khi chứng kiến người phụ nữ tên Minh này luyện quyền, hắn cũng phải than thở không thôi, bởi đối phương đánh quá tốt.
“Vậy sao? Ta còn tưởng anh sẽ chê bai nó đây...” Người phụ nữ thả chậm giọng nói, nghe có vẻ u buồn, nhưng vì khuôn mặt đã bị che khuất nên Thắng chẳng thể nhìn rõ nét mặt mà đánh giá đối phương.
“Vậy anh tới đây là có việc gì?” Người phụ nữ lại hỏi, mang theo chút hiếu kỳ nhìn về phía Thắng.
“À, chỉ là lâu ngày mới được tới chùa, lòng muốn đi lên kính phật một nén nhang.” Thắng híp mắt lại cười, vẫn là nụ cười công nghiệp toả nắng.
“Là vậy sao... tôi còn tưởng anh tới đây là để tìm tôi chứ? Nơi đó có nhang sẵn, anh có thể lấy chúng để sử dụng.” Người phụ nữ lại chỉ tay về phía góc tường, nơi đó có một đống nhang mới còn tại trong bọc.
“Tôi là cũng muốn tìm chị, nhưng sợ giờ này chị chưa tỉnh nên cũng không dám làm phiền. Thấy chùa có bức tượng Phật, lại tâm tỏ thành kính, nên tới đây trước thắp nén hương.” Thắng vừa đi, vừa hướng phía sau nói.
“May mà gặp chị ở đây, đợi thắp xong nén nhang, chúng ta tâm sự một chút... có được không?” Thắng quay lại nhìn chăm chú về phía người phụ nữ.
Trước đây hắn là một kẻ nhát gái, rất sợ phụ nữ gần thân, nhưng sau khi tiếp thu những kí ức của Dạ Minh, Đạo Viên đại sư, Vi Đức cùng Dạ Hoàng, với hắn lúc này phụ nữ cũng chỉ là tầm thường thôi, không có gì phải sợ.
Nghe được tâm sự hai chữ, người phụ nữ bất giác run lên, vì Thắng đang quay người nên không hề hay biết đến dị thường của người phụ nữ, chỉ có nàng là biết, tâm nàng lúc này đang rất loạn.
“Có một số thứ, nên để nó chìm sâu!” Tự nhủ thầm trong lòng, người phụ nữ liền lập tức thay đổi thái độ, trở lại với tâm thái hài hòa như trước.