Chương 288: Có thằng nhóc biết đánh nhau!
Tạo Thế pháp là một bộ công pháp cao cấp của thần tộc, chỉ truyền lại cho các thế hệ tài năng, có căn cơ trác tuyệt, và đặc biệt kẻ đó phải có sáng tạo pháp tắc trong thân.
Muốn tu luyện Tạo Thế pháp, bắt buộc người luyện phải có thần hồn cường thịnh, thấp nhất cũng phải cấp linh.
Không giống Tạo Giới pháp, phá hủy đan điền khai sinh thế giới. Tạo Thế pháp chủ tu tự sinh, lấy thức hải làm không gian nuôi dưỡng, sử dụng thần hồn khai sinh ra pháp tắc cơ bản, từ cơ bản đó diễn hoá ra các thực thể, vật chất cấp thấp, từ các vật chất cấp thấp đó, lại nâng cấp, tiến hoá lên các tầng cấp cao hơn...
Nhìn vậy chứ không khó, chỉ cần người tu luyện Tạo Thế pháp hiểu rõ về vật chất, cấu tạo của cấu trúc vật, diễn hoá được âm dương pháp thì ắt luyện thành một phương thiên địa.
Chỉ là, bộ công pháp này tu luyện rất tốn thời gian, không nhanh chóng như tạo giới pháp. Nhất là giai đoạn đầu nhập môn, bắt buộc người luyện phải chuyên tâm kiến tạo thế giới, không được buông lỏng, nếu không mọi công sức sẽ đổ bể hoàn toàn...
Thắng ngồi nhâm nhi chén trà, đôi mắt mông lung nhìn về phương xa, miên man suy nghĩ.
Theo như ký ức tồn đọng sau khi thoát khỏi Hư Không Giới, sư phụ hắn, tức Vi Đức đã truyền toàn bộ công pháp cùng pháp tắc tối thượng sáng tạo vào cơ thể hắn.
Nhưng vì khi đó bản thân chỉ tập trung chủ yếu vào Tạo Giới pháp, nên không mấy quan tâm đến Tạo Thế pháp của sư phụ.
Hiện tại Thôn phệ pháp tắc đã bị một kẻ tên là Thần Minh, một người ngoài hành tinh c·ướp đoạt, muốn tiếp tục tu luyện Tạo Giới pháp là điều không thể, để có được sức mạnh ngang với thần, hắn buộc phải tu luyện Tạo Thế pháp...
Trong tiềm thức của hắn, không thể thấy rõ được diện mạo cũng như cấp bậc và vị trí của tên Thần Minh, chỉ biết đối phương là một tên quái vật khủng bố, tồn tại trong vũ trụ bao la... và bản thân cùng đối phương có mối thâm thù đại hận, còn nguyên nhân? Hắn thực sự không rõ ràng, mọi thứ rất mơ hồ, mơ hồ đến mức hắn bắt đầu hoài nghi khối ký ức này.
Vì không có ai giúp hắn trả lời, để hắn mờ mịt trong đống ký ức mông lung, nên hắn vẫn lựa chọn tin tưởng khối ký ức nửa thực nửa hư này...
Có một điều hắn dám khẳng định, bản thân thực sự từng có thôn phệ pháp tắc tồn tại, nhưng đã b·ị c·ướp mất tại tương lai, vì trong mộng ảo chỉ thấy một cái tên Thần Minh, nên hắn đã đổ hết lên đầu tên Thần Minh này.
Và để có được sức mạnh chống lại tên Thần Minh, hắn buộc phải tu luyện Tạo Thế pháp...
Để tu luyện được Tạo Thế pháp, hắn phải nhanh chóng thôn phệ các thực thể vô hình, để tấn cấp linh hồn bản thân lên thần hồn, rồi nhanh chóng đẩy đến cấp linh tầng thứ... như vậy mới có thể tu luyện.
Chỉ là, hiện tại kiếm đâu ra lượng lớn linh hồn? Không lẽ đi g·iết người vô tội để cắn nuốt?
“Sư phụ!” Giọng nói của Với vang dội bên tai, đánh thức Thắng từ trong đống suy nghĩ hỗn tạp.
“Có chuyện gì?” Thắng nhấp một ngụm chén trà, hướng về phía đệ tử mình hỏi.
“Đám người kia đến rồi.” Với chỉ tay về phía ngã ba đường, nơi bọn họ mới gặp đám trẻ trâu vừa rồi.
Với thực sự khó hiểu, không biết tại sao sư phụ lại muốn dừng tại đây nhìn đám người kia làm gì.
Nhưng vì đối phương là sư phụ mình, việc sư phụ muốn để mắt tới đám người kia hẳn là có lý do, nên cậu cũng không phàn nàn gì, rất ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, chăm chú giá·m s·át đám nhóc lông bông vừa rồi.
Thắng ngẩng đầu, nhìn về nơi xa.
Cách bọn họ khoảng chục km đối diện với quán nước, con đường mà vừa rồi bọn họ đi, đang có một đám lố nhố, đầu xanh đầu đỏ không kém gì đám vừa rồi, đang cưỡi trên mấy con xe gắn máy, tay cầm mã tấu, típ tủng quanh thân, nhanh chóng vọt về phía đám người vừa rồi.
“Này hai cậu, trông hai cậu lạ mặt, hẳn là người nơi khác đến. Tôi khuyên hai cậu, tốt nhất là đừng nhìn bọn chúng làm gì, kẻo rước họa vào thân!”
Bà cụ chủ quán tốt bụng, hướng hai thầy trò nhà hắn nhắc nhở.
“Thưa mế, con từ trên bản xuống đây, nên không biết nhiều cái. Trên bản tụi con, mọi người đều hoà đồng chung sống, vậy sao người dưới xuôi lại đi đánh nhau vậy ạ?” Với hướng cụ bà nhìn lại, thắc mắc.
“Ồ, nghe cách xưng hô của cậu, chắc hẳn cậu là người mường!” Bà cụ hiền hoà đáp. “Cũng chẳng có gì để giấu, thực ra bọn nhóc này mới chỉ là lũ trẻ con mới có 14, 15 tuổi. Vì cha chúng nó không ở nhà, nên mới thành ra hư đốn như vậy!”
“Vậy cha chúng nó đâu vậy bà?” Thắng nhấp một ngụm trà, sau đó ngồi chăm chú nghe bà cụ kể chuyện.
“Nghe bảo sắp sửa có c·hiến t·ranh, nên nhà nước huy động những người có khả năng chiến đấu về đơn vị tham gia huấn luyện phòng bị tiền tuyến. Còn các hộ dân có người bên dân quân tự vệ đều sẽ được triệu tập về phường, chuẩn bị huấn luyện chờ có lệnh thì toàn dân kháng chiến đây.
Các thanh thiếu niên từ độ tuổi 18 đổ lên đều b·ị b·ắt buộc tham gia nghĩa vụ quân sự,16 thì chỉ khuyến khích tham gia các hoạt động dân phòng, dân quân nhỏ lẻ... còn cái đám nhóc 15 đổ xuống, đều được miễn...
Chính vì vậy, nên đám trẻ này mới hư hỏng phá làng phá xóm như bây giờ.”
Bà cụ lắc đầu, nhìn cái đám choai choai phía xa.
Thắng không tiếp lời, mà đưa mắt nhìn về phía bọn nhóc con đang loạn chém nơi xa.
Lúc này, hai đám người đã hùng hùng hổ hổ lao vào chiến đấu, máu chảy lênh láng khắp đường.
Bên thằng nhóc có bộ tóc dựng đứng như chào mào vì được Thắng chỉ điểm cải tạo v·ũ k·hí mà thành công chiếm được lợi thế, cứ hai người một xe lao nhanh giữa đám người quất loạn.
Vì hỗn chiến, không có trang phục riêng biệt để phân định ta, nên nhiều tên chém nhầm cả đồng bạn, chửi nhau inh ỏi.
Với tuy đã chứng kiến cảnh xác cha mẹ, ông bà sống dậy đầy kinh dị. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy cảnh máu me đầm đìa, chân tay đứt đoạn nhiều thế kia, nên khi nhìn, Với không tự chủ được mà rùng mình một cái, cảm giác ớn lạnh chạy khắp thân.
Chỉ có Thắng là không có biểu hiện gì, mặt vẫn không biến sắc nhìn về đám choai choai đang chém nhau kia.
Hiện tại tâm tư của hắn cũng không đặt tại đám người này, hiện hắn đang suy nghĩ xem làm sao thu được lượng lớn thần hồn đây.
Vừa rồi khi nghe lời cụ nói, có khả năng sẽ có c·hiến t·ranh, thế giới sẽ lâm vào một hồi tận thế.
Theo như ký ức của hắn truyền tải, sau cuộc chiến này không lâu, khoảng 2 tháng sau, d·ịch b·ệnh sẽ bùng phát dữ dội, không thể ngăn cản được, dù có dùng mọi biện pháp cũng không thể chống lại loại virus này, bởi nó rất mạnh và dễ sinh sôi, bá đạo hơn covit mấy trăm lần.
Hắn đang tính gia nhập vào q·uân đ·ội, tham gia chiến đấu, gặt hái linh hồn đây. Bởi sau cuộc chiến này, toàn bộ người dân Trung Quốc gần như diệt vong, chỉ còn lại 2% dân số. Đủ thấy cuộc chiến này khốc liệt thế nào.
Nhưng việc tham gia q·uân đ·ội Việt Nam là không khả thi, bởi linh hồn n·gười c·hết không nằm tại bên ngoài, mà là trong nội địa Trung Quốc. Trong khi đó, q·uân đ·ội Việt Nam không tham gia chiến trường, chỉ cố thủ biên cương, tránh đám trâu bò này cắn nhau cuốn nước mình vào chiến trường.
Nên việc đi lính không khả thi...
“Không lẽ dùng cái danh lính đánh thuê để tiến vào chiến trường?” Thắng nhíu mày suy nghĩ.
Sau khi thôn phệ linh hồn của tên sát thủ khi trước, hắn phát hiện có một tổ chức sát thủ ngầm, chuyên nhận các loại nhiệm vụ, từ g·iết người cho đến bảo vệ, từ bảo vệ cho đến làm lính đánh thuê.
Những người tham gia tổ chức này đều được phép đăng ký bằng mật danh, không cần cung cấp thông tin lý lịch cũng có thể đăng ký. Việc cần phải làm của những người tham gia tổ chức này là hoàn thành tốt nhiệm vụ đã nhận là được, không quản tiến trình.
Theo những thông tin mới nhất mà tên sát thủ đã nhận được từ tổng bộ, sắp tới, khoảng 3 đến 4 tháng sau, Hoa Kỳ sẽ thuê một nhóm lớn sát thủ với danh nghĩa lính đánh thuê, cùng bọn họ tham gia chiến trường.
Hiện tại chưa có thông tin cụ thể về địch nhân, nên các sát thủ không biết chiến trường sẽ diễn ra tại đâu.
Nhưng với Thắng lại khác, từ những ký ức mơ hồ xâu chuỗi lại, hắn có thể phán đoán tám đến chín phần, chiến trường này chính là trên lãnh thổ Trung Quốc.
Nên hắn đang tính sử dụng danh tính của tên sát thủ kia, đăng kí một suất lính đánh thuê, tham gia vào trận chiến này.
Chỉ cần hắn thôn phệ toàn bộ linh hồn những người đ·ã c·hết trong trận chiến, chắc chắn thần hồn hắn sẽ một mạch tấn thăng, tiến vào cấp tông hẳn là không khó.
Được cái Tạo Thế pháp không đòi hỏi hắn phải tu luyện thần hồn cùng thể xác đồng bộ với nhau, chỉ cần người luyện thần hồn càng cao, thế giới riêng càng mạnh thì thân thể sẽ tự khắc tấn thăng, chẳng cần phải tu luyện cả thể xác kiên cố như Tạo Giới pháp, nên hắn cũng nhàn hơn, chỉ cần tu luyện thần hồn là được...
“Sư phụ, người của thằng nhóc để tóc chào mào đang sắp thua rồi!”
Với ngồi bên cạnh, lay động vai Thắng, rồi đưa tay chỉ về phía đám người cầm phóng lợn, đang bị thất bại thảm hại, khác hoàn toàn với lúc mới đầu.
Theo cú lay vai của đệ tử mình, Thắng cũng nhanh chóng trở lại thực tại.
Việc tính toán trước con đường tương lai tuy tốt thực đấy, nhưng thực tế nó lại không đơn giản như vậy, tương lai là một tấm màn che, tính trước sợ là bước không qua. Nghĩ nhiều thì lại dễ đau đầu.
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Thôi thì vất lại mấy cái suy tính này ra sau đầu vậy!
Sau khi tự nhủ lòng mình như vậy, Thắng cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, mà đưa mắt nhìn về phía cuộc chiến sống còn của đám choai choai kia.
“Sư phụ, bên đối địch với thằng nhóc chào mào có một tên thật biết đánh nhau!”
Với chỉ tay về phía một tên nhóc có thân hình tuy nhỏ con, gầy yếu, nhưng được cái thân thủ rất nhanh, ra chiêu cũng rất hiểm.
Chỉ với một con dao thái lan, tên nhóc này dễ dàng hạ gục toàn bộ đám choai choai bên phía thằng nhóc có bộ tóc chào mào.
Mặc cho bên phía đối phương cầm chục cây phóng lợn loạn quất, tên nhóc gầy gò kia vẫn nhẹ nhàng, thoăn thoắt như u linh, cứ mỗi nơi tên nhóc này đi qua, đều như tử thần gặt hái sinh mệnh, khiến đám nhóc loi choi cầm phóng lợn liên tục thảm bại.
“Đó là...” Thắng híp mắt lại, nhìn về phía ấn đường của tên nhóc nhỏ gầy kia. Từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được một luồng tử khí cuồn cuộn, tên đó giống như... một n·gười c·hết vậy.
“Có manh mối thăng cấp!” Thắng khà khà đắc ý, cười thầm trong lòng.
Ấn đường đen kịt như vậy, hẳn là có một đầu ác linh quấn thân. Không biết tại sao đối phương hiện tại vẫn sống, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng gì, miễn đầu ác linh kia vẫn còn bên người đối phương là được.